Sống Lại Giữa Tận Thế Bị Đại Boss Cuồng Yêu Săn Đuổi


Bạch Tiểu Nguyệt bất đắc dĩ rũ vai, được rồi, dị năng giả là có quyền nhất.


“Ý tôi không phải xem thường cô, chỉ là nơi này đã cúp điện, trong tầng hầm không có ánh sáng, nếu bên trong có nguy hiểm thì dị năng giả đi xuống sẽ tốt hơn.

” Nguyên Cảnh Duệ giải thích.


Anh bảo Quan Tử An cũng có dị năng Tinh Thần cùng đi xuống với mình, Phương Hạo Dương đi phía sau yểm hộ, một khi hai người bọn họ thăm dò thấy điều gì đó không ổn, Phương Hạo Dương có thể dùng dị năng Không Khí chặn nguy hiểm ở bên ngoài.


Nguyên Cảnh Duệ giải phóng tinh thần lực, đi vào tầng hầm trước, Quan Tử An đi theo phía sau, sau đó là Phương Hạo Dương.


Sau khi xác định không có nguy hiểm, Bạch Tiểu Nguyệt mới chạy xuống.


Cô nhìn thấy một chiếc máy phát điện, trông còn rất mới, chắc là chủ nhân của căn nhà nghỉ dưỡng này mới mua không lâu, nếu làm cho lỗ thông hơi cách âm, như vậy bọn họ sẽ có điện để dùng, không cần lo lắng tiếng máy phát điện sẽ thu hút zombie.



Bọn họ ra khỏi tầng hầm, phát hiện những người còn lại đã dọn dẹp xong căn nhà gỗ nhỏ, rất thoải mái để ở.


Nơi này hẻo lánh, ít người qua lại, chắc có thể ở lại thêm vài ngày.


Ngay lập tức, từng nhóm người chọn cho mình chỗ ngủ.


Lần này, Bạch Tiểu Nguyệt thấy chỉ có hai phòng, không nghe lời Nguyên Cảnh Duệ ngủ ở một trong hai phòng đó, mà nhường cả hai phòng cho anh em trực đêm ngủ.


Ca trực ban ngày và ca trực ban đêm đã được sắp xếp xong xuôi.


Những người sống sót đi theo bọn họ đều rất vui vẻ và thoải mái.


Có người còn hứng thú chạy ra ngoài hái rau dại.


Gần đó còn có một giếng nước.


Nơi này quả thực là một nơi nghỉ dưỡng du lịch lý tưởng.


Lưu Vũ và Trâu Đông dẫn người đi gánh mấy thùng nước về.


Người thì tắm rửa, người thì nấu nướng.


Xuống từ sân thượng, Bạch Tiểu Nguyệt đi thẳng về phía những người phụ nữ sống sót đang định nấu canh rau dại: “Nấu canh rong biển trứng gà đi, bổ sung một chút nguyên tố vi lượng, món chính chúng ta hấp bánh bao, bữa đầu tiên ăn đơn giản một chút, chúng ta còn phải tranh thủ thời gian ra ngoài kiểm tra và đặt bẫy.




Cho dù là rong biển hay trứng gà, thì trong tận thế đều là những thực phẩm hiếm có, bởi vì ai lại mang theo rong biển và trứng gà khó bảo quản khi chạy trốn chứ.


“Nhưng mà, chúng ta có rong biển và trứng gà sao? Còn có bột mì nữa?”

Bạch Tiểu Nguyệt làm bộ đi về phía xe, bê một thùng trứng gà, hơn mười gói rong biển, hai túi bột mì xuống: “Làm tạm những thứ này trước đã.



Những người sống sót nhìn thùng trứng gà với vẻ mặt không thể tin được, soi dưới ánh sáng xem xét, vậy mà lại chưa hết hạn sử dụng.


"Chúng tôi sẽ làm xong ngay.

"

Canh rong biển trứng gà tương đối đơn giản, chỉ cần đun sôi nước, sau đó cho trứng gà, rong biển, bột ngọt vào, khuấy đều đến khi sôi là được.


Bột mì cũng vậy, sau khi nhào xong, ủ khoảng nửa tiếng, rồi nặn thành từng miếng nhỏ hình vuông là có thể cho vào nồi hấp.


Lúc mùi tanh đặc trưng của rong biển bay ra, Bạch Tiểu Nguyệt đã tìm hai cái thau siêu to, những người sống sót múc canh rong biển vào một cái thau, cái thau còn lại thì đựng đầy bánh bao hấp nóng hổi vừa ra lò.



Mọi người đã sớm ngửi thấy mùi thức ăn, tự giác xếp hàng chờ ăn cơm, mỗi người một bát canh lớn, bánh bao hấp to bằng hai nắm tay có thể lấy tùy ý, nhưng với điều kiện là không được để thừa.


Chỉ có hai anh em Hồng Hướng Quảng là lấy cho con một cái bánh bao hấp to, những người khác cơ bản đều lấy hai cái trở lên.

Không bao lâu sau, mọi người đã xếp hàng nhận xong thức ăn.


Đợi mọi người đi ăn cơm hết, Bạch Tiểu Nguyệt bê bánh bao hấp và một bát canh lớn lên sân thượng tìm Nguyên Cảnh Duệ, những người trực ban khác cũng đã được sắp xếp người mang cơm đến.


Nguyên Cảnh Duệ cất bản đồ, vừa ăn bánh bao hấp vừa uống canh, dáng vẻ rất nho nhã.


“Anh không thích bánh bao hấp sao?”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận