"Cô Bạch, mau ra xem bọn tôi bắt được gì này!"
Bạch Tiểu Nguyệt vừa mới tập thể dục xong, đang định ra xem có gì cần giúp thì thấy mấy người Trâu Đông chạy lại, trên tay xách theo một cái túi lưới màu xanh lá cây đang còn nhỏ nước.
Có người mang tới một cái thau, bọn họ liền đổ hải sản vào.
Trừ mấy con cua còn sống ra, những con khác đều thoi thóp, cá thì chết hẳn.
May mà chưa đến một tiếng đồng hồ, nên vẫn còn khá tươi.
"Hải sản ở đâu ra thế này?"
Bạch Tiểu Nguyệt nhấc một con lên nhìn, là loại cua vỏ cứng thịt dày, thịt chắc chắn sẽ rất ngọt, hàm lượng protein cao.
Quan trọng nhất là đây là hải sản, có thể cho mọi người đổi vị.
Thành phố T ngoài là trung tâm kinh tế giao thông ra còn giáp biển.
Bọn họ đều từ đó ra, hải sản có thể coi là đặc sản ở đó.
Kể từ khi tận thế bùng phát đến nay, họ vẫn luôn bận rộn chạy trốn, đã rất lâu rồi không được ăn hải sản, mọi người đều rất nhớ.
Hơn nữa, những người sống sót mà họ cứu được rất ít khi được ăn hải sản, cũng rất muốn thử xem hương vị của những món hải sản này như thế nào.
Bạch Tiểu Nguyệt lập tức bắt tay vào xử lý hải sản.
Phần lớn được dùng để nấu ăn.
Còn lại một ít, vì nhớ hương vị tôm nướng, cá nướng và cua nướng nên cô ôm theo một đống gia vị nướng, chạy ra ngoài nhà, nhặt một ít củi, nhóm lửa rồi nướng ngay tại chỗ.
Phết một lớp dầu mè, dầu hào, sa tế lên, lật nhanh tay, gần chín thì rắc thêm bột ớt, bột thì là, hương thơm phưng phức khiến người ta nuốt nước miếng.
Có lẽ vùng biển đó rất tốt, nên cá tôm nuôi ở đó đặc biệt ngon.
Thêm vào đó, trước đây lúc đi làm thêm cô đã học được cách nướng, tay nghề cũng tạm được.
Nướng được một đĩa nhỏ, tự mình thử một con tôm nướng, không ngờ lại tươi ngon đến vậy.
Không phải cô phóng đại, mà cá tôm này rất béo, nướng lên ăn ngon đến mức khiến cô muốn mút cả ngón tay.
Mắt cô sáng lên, cầm đĩa cá nướng chạy đi tìm Nguyên Cảnh Duệ.
Dạo gần đây, chuyện cô mang đồ ăn đến tìm anh đã xảy ra thường xuyên đến mức Bạch Tiểu Nguyệt cũng hơi quen rồi.
Vừa nhìn thấy anh, cô liền đưa thẳng một con cá nướng còn đang bốc khói nghi ngút đến bên miệng anh.
"Thử xem, ngon lắm đấy, không thua kém gì hải sản ở thành phố T của chúng ta đâu."
Nguyên Cảnh Duệ vốn đang nhíu mày suy nghĩ về việc vận chuyển mẫu vật lên phía Bắc, nghe vậy lông mày giãn ra, khóe miệng nở nụ cười ý vị, nhìn cô chằm chằm.
Anh cắn một miếng cá, nếm thử, có lẽ là thấy ngon nên lại cắn thêm một miếng lớn, một chút nước sốt dính trên khóe miệng, bị anh dùng ngón tay cái lau đi.
Bạch Tiểu Nguyệt bỗng cảm thấy hơi khô họng.
Có phải cô nghĩ nhiều quá rồi không? Sao cô lại cảm thấy hôm nay anh có vẻ hơi...quyến rũ?
"Anh cứ ăn đi, còn nhiều lắm."
"Có phải cô luôn nghĩ đến tôi đầu tiên mỗi khi có đồ ăn ngon không?"
Bạch Tiểu Nguyệt ngẩn người, gật đầu.
"Đúng vậy, tôi phải nịnh nọt anh mà.
Thôi, anh cầm lấy tự ăn đi."
"Cô ăn chưa? Chưa ăn thì ngồi xuống ăn cùng đi."
Bạch Tiểu Nguyệt cảm giác mình nhất định là bị ảo giác rồi, tại sao cô lại cảm thấy lúc nãy Nguyên Cảnh Duệ nhận cá, còn cố ý chạm vào ngón tay cô?
Ban đầu cô định nói mình đã ăn rồi, nhưng liếc mắt nhìn con tôm nướng đang bốc khói nghi ngút kia, con tôm to như vậy, cô không có chí khí mà ngồi xuống, cầm một con lên bóc vỏ.
Thịt tôm hồng hào còn ứa mỡ, cô nhịn không được cắn một miếng.
Ăn xong, cô nhịn không được liếm ngón tay, rồi cảm nhận được một ánh mắt kỳ lạ, lúc này mới nhớ ra người ngồi đối diện là ai.
Nguyên thiếu gia nhất định là đang khinh bỉ, nhất định là đang thấy cô thô lỗ, ăn xong còn liếm ngón tay.
Cô ngẩng đầu nhìn, rồi sững sờ.