Sống Lại Giữa Tận Thế Bị Đại Boss Cuồng Yêu Săn Đuổi


Ánh mắt người đàn ông không hề có chút khinh bỉ nào, ngược lại giống như là chưa ăn no, hai mắt sáng rực, muốn được ăn một bữa no nê, đã đời?

Nhưng sao lại nhìn cô như vậy? Cô đâu phải đồ ăn!

“Anh…anh còn chưa ăn no sao?” Cô nhỏ giọng hỏi.

Nguyên Cảnh Duệ lúc này mới thu hồi tầm mắt, xoa xoa tay, lắc đầu, cầm đồ rời đi.

“Kỳ lạ…” Cô lẩm bẩm.

Tôm cua ở trong bếp cũng đã nấu xong, cho thêm gừng, hành, tỏi để khử lạnh.

Mọi người ăn một bữa no nê, coi như thỏa mãn cơn thèm.


Ăn hải sản liên tục cũng không tốt, rất dễ bị lạnh bụng, tiêu chảy, cho nên buổi chiều, họ lại chạy đến khu rừng đó bắt được kha khá thỏ rừng béo tốt.

Nghe mọi người nói trong rừng có rất nhiều động vật hoang dã, Bạch Tiểu Nguyệt đã động lòng, cô muốn thu thập một ít động vật nhỏ vào không gian, vì vậy lúc những người khác đang bận rộn săn bắt, cô chỉ cần nhìn thấy con nào là chạm nhẹ một cái, chỉ cần chạm vào được là có thể đưa vào không gian.

Buổi chiều thu hoạch được không ít.

Họ cũng nhân tiện đến con sông kia xem thử, quả nhiên vùng nước này rất giàu tài nguyên, cá bơi lượn xung quanh người mà không bỏ chạy, quả thật rất hấp dẫn.

Bạch Tiểu Nguyệt xuống nước thu thập được một mẻ lớn, cô cũng không biết trực tiếp ném cá vào không gian thì sẽ ra sao, cô cũng không có thời gian vào không gian sắp xếp, mỗi lần nhìn thấy một đống đồ vật là lại đau đầu, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Trâu Đông và Phương Hạo Dương làm theo cách của ngày hôm qua, đan một tấm lưới lớn hơn, thả xuống là vớt được đầy ắp cá tôm.

Lần này bọn họ đã thông minh hơn, mang theo mấy cái xô lớn.

Bạch Tiểu Nguyệt nhìn thấy một cái hang nhỏ trên cát thì lập tức vui vẻ.

Từ khi lớn lên, cô đã lâu rồi không đào cua, cô ngồi xổm xuống, nhìn cái hang nhỏ trên cát, đào một cái là trúng, liên tục ném cua vào xô.

Một ổ cua, cô đào khoảng một nửa, con nào con nấy đều to hơn bàn tay cô, đếm sơ qua cũng phải ba mươi mấy con.

“Cô Bạch, sao cô cái gì cũng biết vậy?” Phương Hạo Dương thán phục nói.


“Người thành phố T, chẳng lẽ anh chưa từng ra bờ biển đào cua sao?” Cô tò mò hỏi lại.

Phương Hạo Dương gãi đầu cười.

Đương nhiên anh ta cũng biết, chỉ là chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy, ngồi xổm trên mặt đất đào cua mà lại hung hăng cỡ đó.

Buổi chiều cả nhóm lại được một bữa cá tôm no nê.

Lần này, Bạch Tiểu Nguyệt mang hết cua đi nướng, sau khi nướng chín, vỏ cua đỏ rực, đợi đến khi vỏ cua nguội bớt, bóc mai cua ra, một mùi thơm ngào ngạt của hải sản xộc vào mũi.

Thành viên trong đội múc một muỗng gạch cua cho vào miệng, cảm giác có thể gọi là món ngon nhân gian, trong thời buổi tận thế này, quả thực là một sự hưởng thụ.

Mẻ cua lần này con nào con nấy đều to béo, nướng lên ăn rất ngon, ngay cả Nguyên Cảnh Duệ kén ăn cũng phải tấm tắc khen ngợi.

Họ ở lại đây năm ngày, năm ngày này yên bình như thể trước lúc tận thế, yên bình! Dễ chịu!

Các thành viên trong đội cũng tranh thủ thời gian này nghỉ ngơi thật tốt, những người sống sót khác cũng lấy lại được niềm tin suýt chút nữa đã sụp đổ sau trận triều cường zombie vừa rồi.


Nguyên Cảnh Duệ thấy trạng thái của mọi người đã ổn định, liền lên kế hoạch xuất phát.

Mấy ngày nay, nếu nói ai sống không thoải mái nhất, thì đó chính là Hoàng Tuệ Tâm.

Kể từ sau lần cô ta mưu mô bò lên giường anh bất thành bị mọi người biết chuyện, không chỉ các thành viên trong đội xa lánh cô ta, mà ngay cả những người sống sót khác cũng nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh thường, chỉ có một cô gái nhút nhát là còn tin tưởng cô ta, cho rằng đó chỉ là hiểu lầm.

Tối hôm đó, Nguyên Cảnh Duệ gọi từng thành viên trong đội vào nói chuyện.

Hoàng Tuệ Tâm thấy các thành viên trong đội bị gọi vào phòng, không bao lâu sau lại lần lượt đi ra, sau đó là đến lượt những người sống sót bị gọi vào, rồi lại nhanh chóng đi ra, cuối cùng ngay cả cô gái duy nhất còn tin tưởng cô ta cũng bị gọi vào.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận