Bạch Tiểu Nguyệt đi theo sau Nguyên Cảnh Duệ, nhìn về phía khu nhà xưởng rộng lớn ở phía trước, quá xa, nhìn không rõ lắm.
Nguyên Cảnh Duệ nhảy lên nóc xe, lấy ống nhòm độ phóng đại cao đã chuẩn bị từ trước ra, giơ lên nhìn về phía nhà máy.
Cổng nhà máy là một vùng đen kịt chuyển động, đó đều là zombie đang đi lang thang, giống như dự đoán trước đó, tình hình ở cổng đã như vậy, thì bên trong nhà máy chắc chắn còn tệ hơn.
Bạch Tiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn người đàn ông, chỉ thấy anh đứng thẳng tắp, hai chân hơi dang rộng, cánh tay hơi giơ lên, để lộ cơ bắp săn chắc nhưng không quá khoa trương.
Mặc dù gương mặt tuấn tú bị ống nhòm che mất một nửa, nhưng khí chất của anh không hề bị ảnh hưởng, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy có chút đáng sợ, giống như một vị tướng quân thời cổ đại sắp sửa ra trận, uy nghiêm, nhiệt huyết, tự tin, mạnh mẽ, kiên định, tràn đầy sức thuyết phục.
Bạch Tiểu Nguyệt có chút ngẩn ngơ, ánh mắt lóe sáng, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, vỗ vỗ vào mặt mình một cái.
Cô đến đây là để thu thập hạt giống, không phải để ngắm trai đẹp!
Nguyên Cảnh Duệ tập trung quan sát tình hình bên trong nhà máy từ 4 góc độ, những người anh mang theo đều đứng bên cạnh anh.
Còn chiếc xe bị nghi ngờ là đang bám theo bọn họ phía sau, có ba người đàn ông cũng trèo lên nóc xe, đồng thời giơ ống nhòm lên quan sát hướng nhà máy, nhưng bọn họ không phải đang xem tình hình bên trong nhà máy, cũng không phải đang xem zombie, mà là đang nhìn Nguyên Cảnh Duệ.
“Thế nào rồi?” Bạch Tiểu Nguyệt hỏi.
Nguyên Cảnh Duệ lắc đầu, cúi xuống nói với cô: “Toàn là zombie, nhưng so với lần trước chúng ta gặp phải thì số lượng ở đây không tính là nhiều.”
Bạch Tiểu Nguyệt gật đầu.
Nguyên Cảnh Duệ nhảy xuống xe, nói với những người sống sót đi theo: “Mọi người ở lại đây canh chừng.”
Sau đó, anh tập hợp các thành viên trong đội ngồi xuống, bàn bạc kế hoạch: “Chiếc xe bám theo phía sau là địch không phải bạn, lát nữa mọi người cố gắng giữ sức, đừng để lộ sơ hở.”
“Vâng, thiếu gia!” Các thành viên trong đội đều hiểu rõ ý của thiếu gia bọn họ muốn bọn họ diễn kịch cho những kẻ phía sau xem.
Phương Hạo Dương tức giận nói: “Lũ khốn nạn đó chẳng lẽ muốn ngồi mát ăn bát vàng sao?”
Ánh mắt Bạch Tiểu Nguyệt lạnh lẽo, cong môi nói: “Bọn họ muốn làm gì thì kệ bọn họ, chúng ta cứ làm tốt việc của mình, tôi không tin bọn họ nhịn được.”
Nếu đây là lần đầu tiên cô trải qua tận thế, có lẽ cô sẽ nóng vội, tiếc là đây không phải lần đầu tiên.
Thủ đoạn bám theo để làm rối loạn tinh thần của đối phương, sau đó nhân lúc đối phương không đề phòng mà nuốt trọn một mẻ, cô đã chứng kiến quá nhiều rồi, vô dụng thôi.
Hơn nữa cô không tin Nguyên Cảnh Duệ không biết mục đích của những người này.
Muốn so kiên nhẫn sao, bọn họ sẽ không thua đâu.
“Nghe lời cô Bạch của các cậu đi, bình tĩnh lại, phía trước còn nguy hiểm đang chờ, chuẩn bị tiến vào nhà máy.
Mặc dù hạt giống bây giờ không thể ăn, nhưng ai cũng biết, sau tận thế lương thực sẽ ngày càng khan hiếm, chúng ta không thể nào cứ mãi chạy trốn trên đường, một khi đã an định lại, hạt giống chính là hy vọng.
Nhưng tiền đề là mọi người phải bảo vệ được tính mạng của mình trước đã.”
“Vâng, thiếu gia!” Các thành viên trong đội lấy lại tinh thần, chuẩn bị sẵn sàng.
Nguyên Cảnh Duệ kéo Bạch Tiểu Nguyệt, trở lại xe: “Lên xe đi, chúng ta tông vào.”
Bạch Tiểu Nguyệt cảm thấy cách này rất hay.
Đơn giản thô bạo nhưng lại trực tiếp hiệu quả.
Chờ sau khi tất cả mọi người lên xe ngồi yên vị, Nguyên Cảnh Duệ ra hiệu cho người lái xe nổ máy, trực tiếp tông thẳng vào cổng.
Trên mặt Lưu Vũ hiện lên vẻ hưng phấn, đạp mạnh chân ga, lao thẳng về phía trước.
Sau vài tiếng động lớn, cổng nhà máy bị tông sập hoàn toàn, đương nhiên âm thanh này sẽ thu hút zombie đến.