Sống Lại Giữa Tận Thế Bị Đại Boss Cuồng Yêu Săn Đuổi


Bạch Tiểu Nguyệt sửng sốt, nhìn xung quanh, không biết từ lúc nào, các thành viên trong đội đã vây quanh cô thành một vòng tròn, có lẽ bọn họ đã sớm nhận ra điều gì đó, ăn ý bảo vệ cô ở giữa.

Mà zombie thì đang lao thẳng về phía các thành viên, nói cách khác, tất cả zombie đều đang lao về một hướng, đó chính là hướng của cô.


“Chuyện gì thế này?” Bạch Tiểu Nguyệt chau mày, tại sao lũ zombie này lại như bị tiêm máu gà vậy, càng ngày càng hung hãn.


“Cô bị thương sao?” Nguyên Cảnh Duệ nhíu mày hỏi.


Chỉ có máu tươi mới khiến lũ zombie phát điên như vậy.


Bạch Tiểu Nguyệt suy nghĩ một chút, lắc đầu.


Trong lúc hai người nói chuyện, vòng vây zombie càng lúc càng thu hẹp, sắp sửa bị chọc thủng đến nơi rồi.

Lúc Lâm Duyệt Thành xoay người né tránh một con zombie, suýt chút nữa thì bị một con zombie khác tóm được, may mà Nguyên Cảnh Duệ kịp thời tung ra một lưỡi dao gió, nếu không bọn họ đã mất đi một người anh em.


Những người khác cũng nhìn thấy, nhưng họ vẫn liều mạng bao vây cô, không để zombie lại gần.


Trong lòng Bạch Tiểu Nguyệt trào dâng cảm xúc khó tả, bọn họ đều biết zombie đang nhắm vào cô, mà cô chỉ là một người phụ nữ xa lạ đã lừa tiền thiếu gia của bọn họ trước tận thế, lại không có dị năng, cho dù có biết một số điều, thì trong hoàn cảnh tận thế này, chẳng lẽ mạng sống lại không quan trọng bằng những điều cô biết sao?


Vậy mà những người này lại liều mạng bảo vệ cô, mặc dù cô không biết tại sao.


Đúng lúc Bạch Tiểu Nguyệt đang trăm mối ngổn ngang, thì đột nhiên nghe thấy Lưu Vũ hét lên.


“Cô Bạch, ném ba lô của cô đi!”

Ánh mắt Nguyên Cảnh Duệ sa sầm, lập tức giúp cô cởi ba lô xuống, ném mạnh ra xa về phía sau lũ zombie.


Điều kỳ lạ là, lũ zombie đang điên cuồng lao tới, lại có hơn một nửa quay đầu xông về phía chiếc ba lô.


Vấn đề quả nhiên nằm ở chiếc ba lô!

Mọi người đều nhìn thấy trong chiếc ba lô bị zombie cướp lấy xé nát kia có một con thỏ đã bị mổ bụng, máu me be bét.


Từ lúc nào mà nó lại ở trong đó?! Ai đã bỏ vào đó?!

Sắc mặt Nguyên Cảnh Duệ vô cùng khó coi, u ám đáng sợ, hai tay liên tục tung ra lưỡi dao gió, chém bay đầu zombie.


Bạch Tiểu Nguyệt trấn tĩnh lại, cầm vũ khí giải quyết lũ zombie trước mặt.



Zombie không còn lao về một hướng nữa, việc đối phó cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.


Một tiếng sau, khi bọn họ giải quyết xong đợt zombie cuối cùng, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.


Zombie trong nhà máy chắc đều đã ở đây cả rồi, bên trong hẳn là không còn nhiều zombie nữa, bởi vì chúng đã bị con thỏ chết kia thu hút hết ra ngoài.


Nhưng mà, cố ý nhét một con thỏ chết đã bị mổ bụng vào ba lô của người sắp đi làm nhiệm vụ, quả thực là quá độc ác.


Lưu Vũ thấy mọi người đều nhìn mình, biết bọn họ đang chờ mình giải thích, cau mày nói: “Tối qua lúc tôi canh gác, tình cờ nhìn thấy một bóng người lướt qua chỗ cô Bạch ngủ, tôi còn tưởng cô Bạch cảm thấy có gì đó không ổn nên dậy, định qua hỏi một tiếng, nhưng nhìn kỹ lại thì không phải, là tôi nhận nhầm người, nên quay lại tiếp tục canh gác.



“Là ai?” Nguyên Cảnh Duệ sa sầm mặt mũi hỏi.


“! Hoàng Tuệ Tâm, nhưng tôi không dám chắc có phải cô ta bỏ vào hay không, cũng có thể là cô ta dậy đi vệ sinh rồi đi ngang qua thôi.

” Lưu Vũ không phải muốn nói đỡ cho Hoàng Tuệ Tâm, mà là sợ oan uổng cho cô ta, hại thiếu gia giết nhầm người, sợ anh sẽ thấy áy náy.


Ánh mắt Bạch Tiểu Nguyệt lóe lên tia căm hận cuồn cuộn.


Cô còn chưa nghĩ ra cách ra tay, vậy mà người phụ nữ kia đã không nhịn được nữa rồi sao?!

Nguyên Cảnh Duệ nhắm chặt mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện này về rồi tính, trước tiên hoàn thành nhiệm vụ đã.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận