Sống Lại Giữa Tận Thế Bị Đại Boss Cuồng Yêu Săn Đuổi


Lâm Duyệt Thành nhìn thoáng qua căn phòng, sắc mặt có chút khó xử, trong đoàn bọn họ còn có cả con gái nữa.


“Thiếu gia, hay là để tôi đi nói chuyện với bọn họ, cố gắng xin thêm một phòng nữa?”

“Không cần phiền phức vậy đâu.

” Bạch Tiểu Nguyệt vội vàng xua tay trước khi Nguyên Cảnh Duệ lên tiếng, kiên quyết từ chối: “Bọn họ đã nói một nhóm người chỉ được ở chung một phòng, vậy thì chắc chắn sẽ không cho phòng thứ hai đâu, có cho thì cũng là giá trên trời, không cần phải tốn tiền như vậy.



Nói xong, cô nhìn thoáng qua căn phòng, chỉ vào chiếc tủ lớn dựa vào tường.


“Phiền mọi người giúp tôi khiêng chiếc tủ này nằm xuống, tối nay tôi ngủ ở đây là được rồi.




Lâm Duyệt Thành và những người khác nhìn Nguyên Cảnh Duệ một cái, sau khi nhận được sự đồng ý, Trâu Đông mới đi tới, khiêng chiếc tủ nằm xuống như khiêng đồ chơi.


Nguyên Cảnh Duệ lấy một bộ chăn ga gối đệm mà bọn họ mang theo trải lên trên.


Bạch Tiểu Nguyệt ngồi thử một chút, cảm thấy khá thoải mái.


Bọn họ đều rất tò mò về dị năng giả có thể giao tiếp với động vật kia, nhưng ngày đầu tiên đặt chân đến địa bàn của người khác mà đã đi thăm dò, hành động như vậy có chút gây sự, đành phải đợi đến ngày mai tìm cơ hội khác vậy.


Số vật tư mà người của khu nghỉ dưỡng thu kia đối với Nguyên Cảnh Duệ bọn họ mà nói thì không tính là nhiều, nhưng đối với người bình thường thì đã là không ít rồi, vậy mà bọn họ lại không cung cấp bữa ăn.


Bạch Tiểu Nguyệt lấy đồ ăn mà bọn họ mang theo ra, định làm đại một bữa.


Có lẽ vì khu nghỉ dưỡng đã có người canh gác bên ngoài, bọn họ chỉ cần đảm bảo những người đó không giở trò quỷ là được.


Có hai người giúp Bạch Tiểu Nguyệt làm việc vặt, cho nên cô không biết không biết đã làm hơi nhiều một chút.


Đầu tiên là cô nhắm trúng dị năng tốc độ của Lưu Vũ, nhờ anh ta giúp nhào bột, băm nhỏ thịt heo và cần tây.


Bạch Tiểu Nguyệt pha gia vị theo tỷ lệ thích hợp, gói thành bánh chẻo nhân thịt heo cần tây, một nửa đem hấp, một nửa đem chiên.



Lưu Vũ và Trâu Đông đang giúp việc ở bên cạnh suýt chút nữa thì bị mùi thơm của bánh chẻo quyến rũ mất hồn, vốn dĩ đã đói meo rồi, bây giờ càng cảm thấy đói đến mức bụng sắp dính vào lưng.


Bạch Tiểu Nguyệt lấy một đĩa thịt heo còn lại, luộc sơ qua nước sôi, vớt bỏ bọt, thay nước, cho thêm một ít gia vị, hấp chín, sau khi để nguội, nhờ Trâu Đông giúp thái thành lát mỏng, bày ra một đĩa thịt heo luộc chấm nước tương.


Hai con thỏ rừng béo ú mà lần trước bọn họ bắt được vẫn còn, Bạch Tiểu Nguyệt làm một món thịt thỏ xào măng khô, một nồi thịt thỏ hầm, bên trên phủ một lớp ớt đỏ au, vừa mới ra khỏi nồi đã tỏa ra mùi thơm nức mũi, ngay cả những người ở phòng bên cạnh cũng nhịn không được tò mò đi ra nhìn.


Ngoài ra, cô còn làm một món cà chua bi sốt đường, thịt xông khói thì chỉ cần chiên vàng hai mặt, thêm một chút gia vị, rắc thêm một ít ớt bột là có thể xuất xưởng.


Sau khi cơm nước xong xuôi, bọn họ kê một chiếc bàn nhỏ ra ngoài sân, mọi người ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.


Bát của Nguyên Cảnh Duệ có phần khác với những người khác, ngoài một bát thịt thỏ hầm, còn có thêm một bát mì sợi nấu nước dùng xương heo, trên mì ngoài thịt thỏ băm nhỏ ra, còn có thêm rau xanh mà Bạch Tiểu Nguyệt đặc biệt cho thêm vào.


Đói cả ngày trời, nhìn mâm cơm thịnh soạn như vậy, mọi người trong đội chỉ dám nuốt nước miếng, nhưng bọn họ vẫn giữ quy củ như trước, không thấy Nguyên Cảnh Duệ động đũa, cũng không ai dám động đũa.



Bạch Tiểu Nguyệt bưng bát lên, trong lòng có chút cảm khái, đã tận thế rồi mà vẫn giữ lễ nghĩa như vậy, thật không dễ dàng.


Liếc mắt nhìn sang, người đàn ông kia vẫn đang nhìn chằm chằm vào bát mì.


“Nguyên thiếu gia, mì ngâm lâu sẽ bở, anh không ăn thì sẽ nhão mất.



Ánh mắt Nguyên Cảnh Duệ lóe lên một tia sáng, anh cầm đũa lên, gắp một miếng mì cho vào miệng, sau khi nếm thử, chỉ cảm thấy mùi vị ngon tuyệt, không khỏi ăn thêm vài miếng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận