Thấy vậy, những người khác trong đội mới dám động đũa, thịt xông khói sau khi chiên lên rất thơm, khiến người ta thèm thuồng không chịu được, Lâm Duyệt Thành bọn họ không nhịn được gắp liền mấy miếng, phát hiện thịt xông khói cho vào miệng mềm mà không ngấy, lại còn điểm xuyết thêm hành lá, vô cùng ngon miệng, bọn họ vừa ăn vừa gật đầu lia lịa.
“Tay nghề của cô Bạch ngày càng tiến bộ rồi!” Hai anh em Hồng Hướng Quảng là người được thêm vào đội sau, so với những người đi theo Nguyên Cảnh Duệ từ đầu thì không nghiêm túc bằng, liên tục buông lời khen ngợi.
Mọi người ăn uống vô cùng ngon miệng, mặc dù từ khi rời khỏi thành phố T đến nay, bọn họ chưa từng phải chịu đói, nhưng trên đường đi lúc nào cũng bận rộn tiêu diệt zombie, suy nghĩ xem điểm đến tiếp theo là đâu, bận rộn huấn luyện, tìm kiếm nơi nghỉ chân, phần lớn thời gian đều ăn lương khô và nước lọc cho xong bữa, cho dù có lúc có người nấu cơm, thì bọn họ cũng chỉ cầm hộp cơm lên ăn vội vàng cho xong, nào được như bây giờ, không cần phải lo lắng đến sự an nguy, lại còn có cả một bàn thức ăn ngon như vậy, mọi người có thể quây quần bên nhau, yên tâm ăn một bữa cơm no nê.
Bạch Tiểu Nguyệt nếm thử mỗi món một chút, cảm thán tay nghề của mình có hơi thụt lùi rồi.
Nhưng không khí lúc này đúng là rất tốt, cô cũng hiểu được phần nào suy nghĩ của những người muốn đóng quân ở khu nghỉ dưỡng.
Bản chất con người vốn dĩ có một mặt lười biếng, cuộc sống bình yên, vui vẻ, ổn định, ai mà không muốn chứ? Tiếc là thế giới này sẽ không bao giờ vì một ai mà dừng lại, thử thách trong cuộc sống luôn xuất hiện bất cứ lúc nào, bất kể bạn đã chuẩn bị kỹ càng hay chưa.
Có lẽ đây chính là câu sống trong gian khổ, chết trong an nhàn*.
(*Sống trong gian khổ, chết trong an nhàn: Câu nói của Mạnh Tử muốn nhấn mạnh tầm quan trọng của việc trải qua gian khổ, thử thách đối với sự trưởng thành và phát triển của con người.
Chỉ có trải qua gian khổ, con người mới tôi luyện được ý chí, rèn luyện được bản lĩnh, từ đó gánh vác được trọng trách lớn lao.
Ngược lại, sống trong nhung lụa, an nhàn quá mức sẽ khiến con người trở nên yếu đuối, ỷ lại, dễ dàng bị khuất phục trước khó khăn.
)
Sau khi cả nhóm ăn cơm xong, đang dọn dẹp thì có hai người của khu nghỉ dưỡng đi tới, nói gì đó với Lâm Duyệt Thành.
Lâm Duyệt Thành cau mày đi về.
“Sao vậy?” Lưu Vũ tò mò hỏi.
“Bọn họ nói, mỗi nhóm người đến đây đều phải đi gặp thủ lĩnh của bọn họ một lần.
” Lâm Duyệt Thành có chút không vui nói.
“Tất cả mọi người đều phải đi sao?” Bạch Tiểu Nguyệt có chút khó chịu với quy định kỳ quặc này.
Hơn nữa, giọng điệu của bọn họ nghe như ra lệnh vậy, nếu cô nhớ không lầm, bọn họ đã trả phí lưu trú mới được phép ở lại đây mà.
Nếu không phải trời đã tối, ở bên ngoài sẽ rất bất tiện, Bạch Tiểu Nguyệt tin rằng Nguyên Cảnh Duệ bọn họ nhất định sẽ không muốn ở chung với người khác.
Vẫn là câu nói đó, nguy hiểm chưa chắc đã chỉ đến từ zombie, đồng loại trong thời tận thế có thể còn đáng sợ hơn cả zombie, xem ra những người trong khu nghỉ dưỡng này cũng không phải là hạng dễ đối phó.
“Bọn họ nói nếu chúng ta không yên tâm, có thể để lại hai người ở lại trông đồ, trẻ con cũng không cần đi.
” Lâm Duyệt Thành giải thích: “Nhưng mà để lại trẻ con và hai người, chi bằng tất cả cùng đi.
”
Trâu Đông ở bên cạnh gật đầu, ai mà muốn nửa đêm nửa hôm, một mình bị bỏ lại ở nơi đất khách quê người chứ, nếu có nguy hiểm gì, chi bằng chết chung với đồng đội còn hơn.
Cô bé Tiểu Trúc con gái của Hồng A Khánh vừa nghe nói sẽ bị bỏ lại, lập tức ôm chặt lấy ba mình.
Bạch Tiểu Nguyệt mỉm cười với cô bé: “Đừng sợ, chúng ta cùng đi.
”
Tiểu Trúc là một cô bé rất nhút nhát, từ khi đi theo bọn họ đến giờ, ngoài nói chuyện với ba và chú mình ra, hầu như không nói chuyện với ai khác.
Nhưng cô bé đối với Bạch Tiểu Nguyệt vừa muốn thân thiết lại vừa sợ hãi, lúc này nhìn thấy nụ cười trấn an của Bạch Tiểu Nguyệt, cô bé liền gật đầu yên tâm.
Bạch Tiểu Nguyệt cũng rất vui.
Hôm nay, ngoài nhóm của bọn họ quyết định nghỉ lại khu nghỉ dưỡng ra, còn có một nhóm người sống sót khác cũng đến đây, nhìn qua có vẻ là một gia đình, gồm hai vợ chồng trung niên và ba người trẻ tuổi.