Nhóm người sống sót kia đến trước, nhìn thấy đoàn người của bọn họ gần 20 người, không khỏi tò mò nhìn sang, nhưng trong ánh mắt mang theo chút sợ sệt.
Điều này cũng dễ hiểu, dù sao một nhóm thanh niên trai tráng hùng hùng hổ hổ cộng thêm một cô gái trẻ yếu đuối được bảo vệ ở giữa, quả thực rất thu hút sự chú ý, huống chi nhìn bọn họ một chút cũng không giống như đang thiếu ăn thiếu mặc, so với những người sống sót khác thường thấy với khuôn mặt vàng vọt gầy gò và vẻ tiều tụy sau khi chạy trốn, quả thực vô cùng nổi bật.
Bên ngoài dần dần vang lên tiếng bước chân và tiếng nói chuyện.
Bọn họ nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông khoảng 40 tuổi sải bước đi vào, liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó được vài người hộ tống đến vị trí phía trước ngồi xuống.
Nhóm người đi theo ông ta cũng lần lượt bước vào.
Trong đó có một người thanh niên mặc áo đen, trên người anh ta toát lên vẻ tự tin, điềm tĩnh.
Khi nhìn thấy Bạch Tiểu Nguyệt, sắc mặt người thanh niên kia liền thay đổi, anh ta bước về phía trước hai bước, rõ ràng là muốn đi tới chào hỏi Bạch Tiểu Nguyệt, nhưng dường như nhớ ra điều gì đó, nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên kia, rồi lại thu chân về, tiếp tục đi theo hướng ban đầu.
Bạch Tiểu Nguyệt sững sờ đứng im tại chỗ, không ngờ lại gặp anh ta vào lúc này.
Trong mắt cô lóe lên tia oán hận, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Gặp người quen rồi đây.
“Sao vậy?” Nguyên Cảnh Duệ đứng cách cô một bước, vừa rồi anh đã nhận ra sự khác thường của cô, bèn hạ giọng hỏi.
Bạch Tiểu Nguyệt hoàn hồn, tự nhủ ở nơi địch ta chưa rõ ràng này, để lộ cảm xúc rất dễ rước họa vào thân, cô cố gắng bình tĩnh lại.
Cô không đi tìm Cao Tuấn như quỹ đạo của kiếp trước, mà lại gặp phải Hoàng Tuệ Tâm trước.
Hoàng Tuệ Tâm vừa mới biến mất, thì lại gặp phải Cao Tuấn.
Cô vẫn chưa tìm được cơ hội để Hoàng Tuệ Tâm nếm trải mùi vị bị zombie phanh thây, có lẽ có thể ra tay với Cao Tuấn trước.
Trong mắt Bạch Tiểu Nguyệt lóe lên tia lạnh lẽo.
Cao Tuấn đứng bên phải người đàn ông trung niên, len lén liếc nhìn Bạch Tiểu Nguyệt, vốn tưởng rằng cô cũng sẽ lén nhìn mình, không ngờ lại không phải như vậy, anh ta ngẩn người ra hai giây, sau đó nhìn thấy bên cạnh cô có một người đàn ông cao lớn tuấn tú khiến người khác phải ghen tị, anh ta dần dần thu lại nụ cười.
“Mấy người là người mới đến hôm nay sao?”
Lâm Duyệt Thành nhíu mày, nhìn Nguyên Cảnh Duệ một cái.
“Chúng tôi chỉ đi ngang qua, muốn xin nghỉ lại một đêm.
” Nguyên Cảnh Duệ thờ ơ nói, ánh mắt lướt qua người thanh niên đứng bên phải người đàn ông trung niên kia.
Người này có quan hệ gì với Bạch Tiểu Nguyệt? Tại sao vừa nhìn thấy anh ta, tâm trạng của cô lại dao động lớn như vậy? Là kẻ thù? Hay là người yêu cũ?
Nguyên Cảnh Duệ nhíu mày vì suy đoán của mình, trong mắt lóe lên tia u ám.
“Cậu!” Từ khi chiếm giữ khu nghỉ dưỡng đến nay, rất ít khi người đàn ông trung niên bị người khác nói chuyện với thái độ như vậy, nhất là những người đi đường, ai chẳng nịnh bợ ông ta, cầu xin ông ta cho bọn họ ở lại đây, hôm nay tên nhóc này lại dám to gan như vậy!
“Mấy người nói chuyện với thủ lĩnh Trần kiểu gì vậy? Còn không mau xin lỗi thủ lĩnh Trần!” Cao Tuấn sa sầm mặt mũi, anh ta muốn những người này ở lại đây, bởi vì chỉ có như vậy, anh ta mới có thể liên lạc với Bạch Tiểu Nguyệt, nếu những người này bị đuổi đi, anh ta biết đi đâu tìm cô đây?
“Xin lỗi cái gì? Chúng tôi đi ngang qua đây, bọn họ nói có thể cung cấp chỗ ở chỉ cần chúng tôi trả đủ phí vào cửa là được, chúng tôi đã trả rồi, bọn họ cũng đã cung cấp chỗ ở rồi, chúng ta là quan hệ bình đẳng, tôn trọng lẫn nhau là chuyện nên làm, hơn nữa, Nguyên thiếu gia nhà chúng tôi nói câu nào cần phải xin lỗi?”
Cao Tuấn lập tức im bặt, trong lòng có chút sốt ruột, chẳng lẽ cô không sợ thủ lĩnh Trần đuổi bọn họ đi sao? Bên ngoài đều là zombie đấy! Hơn nữa, đám đàn ông kia có quan hệ gì với cô? Tại sao cô lại đi cùng một đám đàn ông như vậy?