Sống Lại Giữa Tận Thế Bị Đại Boss Cuồng Yêu Săn Đuổi


“Thủ lĩnh Trần, ông sao vậy?!”

Cao Tuấn vội vàng chạy tới hỏi han, bị người đàn ông trung niên đạp cho một phát.


“Đầu tôi đau quá, mấy người đã làm gì hả? Mau giết bọn chúng cho tôi!”

Đám dị năng giả dưới trướng người đàn ông trung niên đồng loạt phát động tấn công, nhưng những người này sau khi thức tỉnh dị năng vẫn luôn ru rú trong khu nghỉ dưỡng, không giống như người của Nguyên Cảnh Duệ, đã trải qua vô số trận chiến với zombie, có thể đánh thắng mới là lạ.


Hơn nữa, bọn họ còn chưa kịp ra tay, đã cảm thấy một cơn đau nhói trong đầu, làm gì còn sức lực mà đánh đấm nữa?

Rất nhanh, đám dị năng giả dưới trướng người đàn ông trung niên đã bị đánh bại và khống chế hoàn toàn.


Ngay cả dị năng giả mà bọn họ còn không đánh lại, huống chi là người bình thường như Cao Tuấn dám manh động.



Bạch Tiểu Nguyệt sững sờ, vội vàng quay đầu nhìn Nguyên Cảnh Duệ, thanh dao găm mà anh thường xuyên cầm trên tay đã cắm phập vào tường, lúc này, vẻ mặt anh có chút ma mị, đôi mắt sắc bén, con ngươi đen láy như được phóng to, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt càng khiến anh thêm phần quỷ dị, cả người toát ra khí chất như ác ma.


Dị năng của Nguyên Cảnh Duệ đã mạnh đến mức này rồi sao?!

Kiếp trước, cô may mắn được gặp một dị năng giả hệ Tinh Thần cấp 4 sau vài năm tận thế, đó là một nhân vật quyền cao chức trọng trong căn cứ, người đó chỉ có thể làm cho những người trong phạm vi 20 bước xung quanh đau đầu như búa bổ, mất đi sức chiến đấu, hơn nữa còn là tấn công bừa bãi, nói cách khác là không phân biệt được địch ta.


Nhưng Nguyên Cảnh Duệ lại khác, những người bên cạnh anh không hề bị ảnh hưởng gì.


“Nguyên thiếu gia, dừng lại được rồi.

” Thấy khí thế trên người Nguyên Cảnh Duệ càng lúc càng đáng sợ, Bạch Tiểu Nguyệt không khỏi lo lắng.


Sử dụng dị năng sẽ tiêu hao thể lực, tiêu hao thể lực quá mức không phải là chuyện tốt, đôi khi sẽ gây ra tổn thương vĩnh viễn.


Tiếng kêu gào của người đàn ông trung niên dần dần yếu ớt, ngũ quan vặn vẹo biến dạng, máu chảy ra từ bảy lỗ, rất nhanh đã trợn trừng mắt tắt thở, mặc dù vậy, đám dị năng giả bên cạnh ông ta vẫn ôm đầu đau đớn cầu xin.


Thấy Nguyên Cảnh Duệ không có phản ứng gì với tiếng kêu của mình, như thể đã hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của chính mình, Bạch Tiểu Nguyệt không khỏi giật mình, cô kéo anh một cái nhưng anh cũng không phản ứng.


Cứ tiếp tục như vậy, dị năng giả của khu nghỉ dưỡng chết thì thôi, nhưng anh sẽ kiệt sức mà chết mất.


“Bác sĩ Quan, anh có thể dùng dị năng Tinh Thần để trấn an Nguyên thiếu gia được không?” Bạch Tiểu Nguyết lo lắng hỏi.



Lúc này, Quan Tử An đã toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt mệt mỏi, suy yếu.


“Tôi đã thử làm như vậy rồi, nhưng anh ấy từ chối giao tiếp, cho dù tôi có thử thế nào cũng bị chặn lại, tôi không chịu nổi nên mới bị anh ấy đánh bật ra.



“Cô Bạch, phải làm sao bây giờ?” Lưu Vũ sốt ruột như lửa đốt, anh ta cũng nhìn ra trạng thái của thiếu gia nhà mình không ổn rồi.


Bạch Tiểu Nguyệt cắn răng, xoay người đi về phía Nguyên Cảnh Duệ, hai tay giữ chặt mặt anh, buộc anh nhìn thẳng vào mình.


“Nguyên thiếu gia, anh phải dừng lại, nếu không anh sẽ chết đấy.



Dị năng giả bị mất khống chế dị năng, không thể dừng lại, cuối cùng kiệt sức mà chết, kiếp trước cô cũng từng nghe nói qua.



Nguyên Cảnh Duệ nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng lại như đang nhìn xuyên qua cô, tiếp tục công kích thứ gì khác.


Bạch Tiểu Nguyệt không còn cách nào khác, đành phải buông anh ra, lùi về sau hai bước, siết chặt nắm đấm, hung hăng đấm một cái vào người anh.


Nguyên Cảnh Duệ trúng một đấm, đầu hơi nghiêng sang phải, nhưng ánh mắt anh lại như sáng lên, dần dần quay đầu lại, nhìn người vừa đánh mình với vẻ mặt khó hiểu và tổn thương.


“Anh không sao là tốt rồi.

” Nhìn thấy con ngươi đang giãn ra của anh dần trở lại bình thường, Bạch Tiểu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.


“Cô đánh tôi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận