Sống Lại Giữa Tận Thế Bị Đại Boss Cuồng Yêu Săn Đuổi


Rõ ràng là một người đàn ông cao lớn cường tráng, khí thế bức người như sát thần, dung mạo đẹp đẽ như thần tiên, vậy mà lúc này giọng điệu lại có chút tủi thân.


“Không phải, tôi đánh anh là để cứu anh.

” Bạch Tiểu Nguyệt bị anh nhìn chằm chằm đến mức có chút luống cuống, lúc nãy ra tay, cô hoàn toàn không nghĩ đến việc, đây là đại boss tận thế trong tương lai, chỉ cần một ngón tay cũng có thể bóp chết cô, bọn họ cũng không tính là quen biết, cho dù anh có đuổi cô ra khỏi đội mà không làm tổn thương cô, thì trước khi tìm được đồng đội mới đáng tin cậy, không có vũ khí, điều kiện sinh tồn của cô sẽ càng thêm khó khăn, nguy hiểm trùng trùng.


“! ”

Thấy anh im lặng nhíu mày, nhìn chằm chằm vào mình, Bạch Tiểu Nguyệt biết lời giải thích này của mình không khiến anh hài lòng.


“Nguyên thiếu gia, vừa rồi anh có dấu hiệu mất khống chế dị năng, tôi phải đánh thức anh dậy.



“Cô ra tay đánh tôi.



“Tôi gọi anh trước rồi, nhưng anh không phản ứng, cho nên tôi mới bất đắc dĩ phải ra tay, không tin anh hỏi bác sĩ Lâm bọn họ xem.


” Bạch Tiểu Nguyệt đáng thương vô tội chỉ vào Lâm Duyệt Thành và Quan Tử An.


Nguyên Cảnh Duệ lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, ánh mắt mang theo áp lực.


Lâm Duyệt Thành, Quan Tử An và Lưu Vũ đồng thời cứng đờ, cúi đầu, không dám nói một lời nào.


Đối diện với ánh mắt có chút oán trách của người đàn ông với khóe miệng bị rách da chảy máu, Bạch Tiểu Nguyệt tiến thoái lưỡng nan.


Chẳng lẽ cô sẽ bị đánh một trận, sau đó bị đuổi ra khỏi đội sao? Vậy thì cô chết chắc rồi.


“Tôi thật sự đã gọi anh rồi, thật sự là anh không phản ứng, tôi mới ra tay đó.



“Tôi không phản ứng sao? Vậy sao cô không hôn tôi một cái cho xong chuyện, biết đâu có thể dọa tôi tỉnh lại đấy.

” Nguyên Cảnh Duệ lạnh lùng nói.


Bạch Tiểu Nguyệt không nghe ra lời này của anh là thật hay giả, chỉ có thể hiểu là đang mỉa mai cô sao?

“Hay là anh đánh trả lại đi?” Cô đưa mặt đến gần.


“Không có hứng thú.



Thấy anh xoay người bỏ đi, không thèm nhìn mình nữa, Bạch Tiểu Nguyệt cảm thấy chắc là anh không muốn nhìn thấy cô nữa rồi, cô cảm thấy mình thật oan ức.


“Bắt sống hết cho tôi.

” Nguyên Cảnh Duệ ra lệnh.



Mọi người trong đội dễ dàng trói đám dị năng giả đã khôi phục lại một chút.


“Thiếu gia, những người không có dị năng thì xử lý thế nào?” Lâm Duyệt Thành hỏi.


Nguyên Cảnh Duệ lạnh lùng liếc nhìn Cao Tuấn.


“Giết.



Lúc nãy Cao Tuấn vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Nguyên Cảnh Duệ, vốn tưởng rằng những người không có dị năng như bọn họ, đối với những người này mà nói không có chút uy hiếp nào, hẳn là sẽ không bị làm khó dễ.


Nghe nói tất cả đều sẽ bị giết, anh ta sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, lại không nghe thấy Bạch Tiểu Nguyệt cầu xin tha thứ cho mình, vội vàng tìm kiếm bóng dáng của Bạch Tiểu Nguyệt.


“Đừng giết tôi, tôi quen Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, mau nói với bọn họ đi, anh là người một nhà với em mà.



Bạch Tiểu Nguyệt sững người trong giây lát, ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lùng.


Cao Tuấn rùng mình một cái, không dám kêu la nữa.



Trong lòng anh ta đã mơ hồ cảm nhận được có gì đó không đúng.


Tại sao Bạch Tiểu Nguyệt lại nhìn anh ta với ánh mắt như vậy?

Là vì giận anh ta, lúc tận thế mới bùng phát đã không đi tìm cô sao?

“Tiểu Nguyệt, em nghe anh giải thích, lúc đó anh cũng muốn đi tìm em, nhưng mà tình hình lúc đó hỗn loạn quá, anh bị người ta kéo đi, chạy một mạch đến tận thủ đô, bọn họ nói em lành ít dữ nhiều, quá nguy hiểm, không cho anh quay lại tìm em.

” Cao Tuấn ấp úng giải thích.


Bạch Tiểu Nguyệt khịt mũi cười lạnh một tiếng.


Lừa ai vậy? Ngay khi tận thế vừa bùng phát, rất nhiều người vội vàng chạy trốn, những người tốt bụng một chút thì sẽ kéo người nhà chạy cùng, còn phần lớn mọi người đều chỉ lo chạy trốn cho mình, hai chữ “người nhà” bọn họ đều không nhớ nổi là viết như thế nào nữa kìa.


Người nhà của Cao Tuấn đều không ở trong nước, ai rảnh rỗi mà kéo anh ta chạy trốn cùng chứ?




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận