"Hử? Trần Kiêu không ngờ Lộ Nam sẽ đề kiến nghị này, nhưng nghĩ cô ấy từng rất sảng khoái bán đứt sáng tạo, cho nên, bây giờ kiến nghị mình nhẫn nhục chịu khổ dường như cũng hợp tình hợp lý?
[Cô ấy biết ta xã giao với họ, trở thành bạn bè có ý nghĩa thế nào không?]
Trần Kiêu không chắc chắn hỏi: "Kết giao với con cái của cổ đông và lãnh đạo cao tầng?"
"Chủ yếu vẫn là con cái của cổ đông.
Tầng lớp quản lý không có cổ phần cũng là một lứa - Nguyên Xuyên có câu "làm bằng sắt cổ đông, nước chảy lão tổng", tầng lớp quản lý thì mượn sức bản thân họ còn có ý nghĩa hơn với người nhà họ." Lộ Nam "ôi" một cái, tổng kết: "Chỉ có thể hiểu ngầm, không thể giải thích bằng lời! Anh thông minh như thế khẳng định sẽ hiểu."
Giơ di động hơi mệt, cô dựng nó trước gương, mở loa ngoài, sau đó đổ toner ra tay, nhìn gương vỗ nhẹ lên mặt: "Với công ty có quy mô tập đoàn như Nguyên Xuyên, không thể so sánh với công ty dân doanh bình thường, em xem báo cáo thống kê kim ngạch tổng tiêu thụ hàng năm, đánh giá sơ qua, 1/4 thuế ở bản địa do công ty cống hiến.
Tình hình này, cho dù bên trong công ty muốn tiến hành thay đổi trọng đại, zf bản địa cũng sẽ yêu cầu anh ổn định."
Trần Kiêu cười, khen một câu: "Rất cẩn thận." Hơn nữa còn có tầm nhìn xa trông rộng.
"Không, em chỉ tương đối mẫn cảm với số liệu mà thôi." Lộ Nam cười, nói tiếp: "Công ty lớn cũng có chỗ lợi, nhưng cũng có chỗ bất lợi, chẳng hạn như người nhiều, khẳng định có phe phái, tiểu lâu la như em đều biết - Hướng Vân Phong và Vương Hưng Long không hợp nhau không chỉ là đấu tranh quyền lực giữa văn phòng thành phố và văn phòng tỉnh, hai người họ còn thuộc về phe phái bất đồng.
Phải không?"
Mới vài ngày không gặp cô, Trần Kiêu cảm thấy năng lực của cô ấy lại tăng lên, dường như càng sắc bén hơn, lại dường như, cô ấy vốn có kiểu nói chuyện như vậy...
Cảm giác này làm anh ta thấy rất mới lạ.
Anh ta ra vẻ giật mình, hỏi: "Chuyện này mà em cũng biết?"
"Em có mắt, có đầu óc.
Hơi phân tích một chút là biết, Vương Hưng Long cùng phe với Đồng đại khu." Cùng với Đồng đại khu về phe Hạ tổng, Hạ tổng về phe...!ai thì không cần phải nói.
Trần Kiêu rất kính nghiệp diễn vai phụ, khiến Lộ Nam dào dạt hứng thú nói chuyện.
Bởi vì có rất nhiều lời, cô không thể nói với Toa Toa, cho dù hiện tại họ là bạn thân, nhưng dù sao đều nhậm chức một công ty, Lộ Nam không muốn tình bạn của họ xen lẫn khảo nghiệm không cần thiết.
Còn Hoàng Lệ nữ sĩ, nếu như nghe thấy con gái oán giận về công việc, có lẽ sẽ lập tức xúi giục mình từ chức.
Mà những người khác, bạn cấp 3, bạn cùng phòng ĐH đều bận rộn công việc, kỳ thực sau khi sống lại, cô tương đối ít liên lạc với họ; còn Hạng Phỉ Phỉ, Trần Lộ, Nghiêm Khải thì cũng giống Phan Toa Toa, đều có tầng đồng nghiệp, chỉ phù hợp tâm sự điều thú vị trong cuộc sống, không phù hợp giãi bày về công việc với họ.
Trần Kiêu thì không giống, mặc dù anh ta cũng là đồng nghiệp, nhưng tương lai là boss, Lộ Nam kể ra một số suy nghĩ cho anh ta nghe, ở mức độ nhất định cũng coi như là "nói thẳng với thánh thượng".
Lộ Nam nghĩ: ta coi như đã đánh cuộc rồi? Đã biết người cầm lái công ty tương lai là ai, cảm giác cũng không tệ.
[Ta thật là tiểu cơ linh quỷ nha.] Lộ Nam tự luyến nghĩ, sau đó đổ thêm toner ra tay, tiếp tục vỗ nhẹ.
Nghe âm thanh kỳ quái bên đầu kia điện thoại, Trần Kiêu buồn bực hỏi: "Em đang làm gì thế?"
"Lau mặt nha." Lộ Nam trả lời đương nhiên: "Anh Kiêu, anh bảo em có nên đòi phí cố vấn từ anh không."
Mặc dù không biết vì sao lau mặt lại phát ra tiếng bộp bộp như thế, nhưng đối phương nói có lý: "Phí cố vấn? Bởi vì em phân tích phe phái công ty hộ anh?"
Lộ Nam thở dài: "Không phải.
Bởi vì em đề nghị hoàn thiện thỏa thuận cạnh nghiệp, có thể giúp công ty tránh né nguy hiểm, giảm bớt tổn thất."
Trong tập đoàn có phe phái, Trần Kiêu chỉ cần ở tổng công ty mấy tháng, sẽ tìm ra hết sức chuẩn xác, đâu cần cô nhắc nhở.
"Anh cảm thấy đây mới là trọng điểm tối nay em tìm anh tán gẫu, muốn cái gì?" Trần Kiêu khẳng định hỏi.
Lộ Nam đương nhiên không thể thừa nhận: "Còn lâu, tôi xuất phát từ công tâm mới gửi e-mail cho ngài, ai biết vừa khéo, ngài còn chưa ngủ."
"Đừng gọi anh như thế, nghe ghê quá.
Có chuyện nói thẳng." Lộ Nam mỗi lần giả vờ giả vịt kêu "ngài", Trần Kiêu liền nổi da gà.
"Được rồi, anh Kiêu bảo em nói thẳng, em liền không khách sáo với lãnh đạo cũ nữa, tình hình là thế này!" Lộ Nam đơn giản kể ra những khó khăn mà thị trường Hoa An đang gặp phải, sau đó biểu thị chính mình muốn làm cho cấp dưới khi chấp hành chính sách tiêu thụ đã định ra phải có hiệu suất cao hơn: "Cho nên, muốn mượn danh tiếng của anh, cáo mượn oai hùm, đè nặng họ."
Trần Kiêu sững sờ giây lát, nghe thấy một nửa, anh ta còn tưởng Lộ Nam muốn xin thêm chi phí cho Đặc Khúc và Lưu Thông, bảo mình nói hộ với văn phòng tỉnh và Đại khu, nào ngờ cô ấy lại không nhắc tới chuyện này, chỉ đề cập "quan hệ bối cảnh" mà dù cô ấy không nói, sớm muộn gì cũng có thể dùng.
"Thế nào?" Lộ Nam hơi bồn chồn, cô biết Trần Kiêu là người công tư phân minh thế nào, cho nên nói xong liền hơi chột dạ, nhưng lập tức khuyến khích bản thân: ta làm tất cả đều là vì văn phòng thành phố, sâu xa mà nói là đang kiếm tiền cho đại lão bản, lại không phải vì chính mình, đừng sợ!
Thế là sau khi Trần Kiêu yên lặng vài giây, cô càng mạnh bạo thúc giục: "Thế nào?" Anh Kiêu đồng ý cho em dựa thế không?"
"Đồng ý.
Em cứ việc dùng." Trần Kiêu bất đăc dĩ: "Nhưng, ý tưởng của em thực ra không mưu mà hợp với anh.
Ở địa phương 1 năm rưỡi, anh cũng phát hiện, kỳ thực công ty có vấn đề khi cấp chi phí hỗ trợ.
Rượu Kinh Điển là sản phẩm nổi tiếng nhất, mấy năm nay đều được quảng cáo trên CCTV, đây chính là một khoản chi tiêu khá lớn, nhưng thú thực anh nghĩ, đã có danh tiếng rồi, rượu Kinh Điển không cần phải quảng cáo quá mức nữa.
Chi phí tiết kiệm này phân chia cho các loại rượu vừa và nhỏ khác của tập đoàn, tăng tốc sản phẩm chiếm lĩnh thị trường các thành phố tuyến 3, chưa chắc không thể đột phá lượng tiêu thụ, để tổng lượng tiêu thụ rượu của tập đoàn lại tăng thêm."
Lộ Nam biết, đây là chính sách tiêu thụ mà 3-4 năm sau Nguyên Xuyên đưa ra.
Không ngờ Trần Kiêu bây giờ đã có ý tưởng sơ bộ, Lộ Nam cảm thấy mình không đứng sai đội: "Đặc Khúc và Lưu Thông Tiểu Tửu giá cả quá thích hợp với yến tiệc hàng ngày và tự mua về uống, những giám đốc thành phố khác chưa chắc không biết tình hình này, chỉ cảm thấy nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện mà thôi.
Dù sao rượu giá thấp và vừa chủ yếu xuất hàng theo kênh phân phối, mà trải hàng trên kênh phân phối là chuyện tốn công tốn thời gian.
Tốn bao nhân lực vật lực mà không thể đạt tới hiệu quả mong muốn, cuối năm khảo hạch giám đốc thành phố lại không đẹp.
Khảo hạch cuối năm trực tiếp móc nối với tiền thưởng.
Không cần làm gì, không cần thay đổi gì, cũng có thể dựa vào độ nổi tiếng của rượu Kinh Điển và lượng tiêu thụ mà cầm được tiền thưởng xa xỉ, như vậy vì sao còn phải mạo hiểm? Không có ai sẵn sàng lấy thưởng cuối năm ra làm trò đùa.
Hai người bàn luận chính sự, càng nói càng hợp ý, thoáng chốc đã qua nửa tiếng.
Trần Kiêu cảm khái: "Nếu em cũng tới tổng công ty thì thật tốt."
"Thôi khỏi!" Lộ Nam vội vã từ chối, bây giờ cô là tân nhân thâm niên thấp, tổng công ty quan hệ rắc rối phức tạp sẽ lãng phí tinh lực của cô, thời gian dùng để làm việc toàn bỏ vào xã giao với người khác.
Trần Kiêu chỉ thuận miệng cảm thán một câu, anh ta đương nhiên không thể chỉ vì yêu ghét của mình mà xen vào công việc của Lộ Nam: "Yên tâm đi, anh chỉ nói thế thôi.
Điều động nhân sự công ty phải theo trình tự, anh sẽ không làm việc thiên tư."
Di động phát ra tiếng nhắc sắp hết pin, biết anh ta sẽ không chưa trưng cầu ý kiến của mình liền tới ban Tài nguyên nhân lực đòi người, Lộ Nam đặt lược gỗ đang chải đầu xuống, nói với anh ta: "Cảm ơn anh Kiêu, anh Kiêu ngủ ngon!"
Đúng là dùng xong liền ném.
Trần Kiêu cười nhẹ: "Ngủ ngon."
...
Có Trần Kiêu cho phép, hôm sau Lộ Nam tùy tiện lấy cớ gọi điện thoại cho Hạng Phỉ Phỉ.
Nói vài câu về trọng điểm xuất hàng của Phi Tường trong đợt này cùng với nhờ Hạng Phỉ Phỉ giúp cô đưa chút quà tặng năm mới cho mấy vị khách hàng.
Bàn xong công việc, hai người tất nhiên bắt đầu tán dóc.
Lúc này, Lộ Nam vô tình tiết lộ thân phận của Trần Kiêu.
Hạng Phỉ Phỉ đương nhiên giật nảy mình.
Anh Kiêu là con trai Chủ tịch? Loại tình huống như phim này chỉ sợ phim truyền hình mười mấy năm trước mới có!
Nhưng người tiết lộ tin tức là Lộ Nam, khiến cho tin tức hoang đường và vô căn cứ này thêm vài phần đáng tin.
"Đương nhiên là thật, loại chuyện này tớ làm sao có thể nói đùa.
Trong các giám đốc thành phố có nhiều người đang lén bàn tán rồi.
Tớ ước chừng văn phòng cũng sắp biết tin tức rồi." Lộ Nam nói dối thiện ý.
Dù sao Hạng Phỉ Phỉ cũng sẽ không đi hỏi Vương Hưng Long, cùng với, cô đều nói mọi người đang lén bàn tán, lén nghĩa là gì.
Đương nhiên là riêng tư nha.
Tin tức từ tổng công ty truyền tới văn phòng Hoa An đương nhiên chậm, nhưng từ văn phòng Hải Lâm tới thì rất nhanh.
Người đầu tiên biết được là Trịnh Tinh.
Trịnh Tinh đương nhiên khiếp sợ, nhưng cô ta có cảm tưởng khá tốt về giám đốc Lộ.
Niệm tình đều là người bản địa, Trịnh Tinh tìm lúc rảnh, lén nói cho Hoàng Đạt Phương nghe, còn khuyên bảo anh ta: "Ngàn vạn lần đừng đối nghịch với giám đốc Lộ."
Hoàng Đạt Phương hiểu ngay: "Em yên tâm, em gái, anh cảm ơn em." Anh ta tự có kỹ xảo, mặc dù không có cách đi hỏi thăm người của văn phòng tỉnh trở lên, nhưng có thể hỏi thăm các văn phòng thành phố xung quanh nha.
Đương nhiên, hỏi thăm ra kết quả - đúng vậy, chuyên viên nhãn hiệu Trần Kiêu làm việc nửa năm ở văn phòng Hải Lâm, cũng chính là chàng trai cao ráo đẹp trai mà anh ta từng nhìn thấy ở hội nghị nửa năm năm ngoái, quả thật là con trai của chủ tịch.
Không mang họ Thẩm giống Chủ tịch chỉ bởi vì cha mẹ người ta ly hôn, người ta theo họ mẹ.
Xác nhận tin tức này, Hoàng Đạt Phương hơi ngơ ngác.
Phản ứng đầu tiên là: khó trách, như vậy có thể giải thích được.
Giám đốc Lộ trẻ tuổi như thế, còn là nữ tính, sao lại có thể đảm nhiệm giám đốc thành phố? Hóa ra là sau lưng có người.
Nhưng Hoàng Đạt Phương lại nghĩ, đưa tay vỗ lên đầu mình.
Không đúng!
Nếu bản thân giám đốc Lộ không giỏi giang, cho dù được thái tử gia yêu mến - người ta không thể đưa cô ấy tới tổng công ty làm thư ký, trợ lý chắc? Mà lại để người ở lại hoang mạc rượu trắng như tỉnh Kiềm Giang này?
Giả dụ từng bên nhau, hiện giờ tách ra.
Thái tử gia cũng sẽ cho tiền chia tay hoặc bồi thường về mặt công việc, ít nhất cũng phải là giám đốc Đoàn mua cấp tỉnh, tiền nhiều chuyện thiếu, thoải mái hơn giám đốc thành phố bao nhiêu chứ?
Không đúng không đúng không đúng.
Hoàng Đạt Phương liên tục vỗ vài cái lên đầu: xét thấy giám đốc Lộ có phong thái làm việc vang dội mạnh mẽ, đến văn phòng ngày đầu tiên còn chưa gặp mặt đã bố trí công việc cho chúng ta; 2 ngày gặp xong 3 Nhà tiêu thụ; Lão Lưu nói gì nghe nấy, Lưu Dương gặp cô ta liền từ chức; sau đó, cô ta tốn hơn nửa tuần, lẳng lặng nghiên cứu thị trường, họp tuần trực tiếp kêu chúng ta thời gian này nỗ lực đẩy mạnh Đặc Khúc và Lưu Thông Tiểu Tửu, căn bản không có chỗ để người khác xen vào - giám đốc Lộ tính cách cường thế như vậy, ta xem cô ta thăng quan bằng 6-7 phần bản lĩnh, còn lại 3-4 phần mới là dựa vào thể diện của thái tử gia.
Hoàng Đạt Phương suy đoán khá chính xác.
Lộ Nam mặc kệ thân phận Trần Kiêu lan truyền ở văn phòng, mọi người sẽ có phỏng đoán gì về mình, tóm lại cô là lão Đại ở thành phố Hoa An - hết thảy chờ xem.
Hiện tại phải nói, kế hoạch "cáo mượn oai hùm" hết sức thành công, ngay cả Quách Vũ hơi tiêu cực với sắp xếp của Lộ Nam bỗng trở nên phối hợp.
Phải biết, Quách Vũ lúc trước dự định để thủ hạ trong nội thành "có lệ một chút giám đốc Lộ" mà thôi.
Các nghiệp vụ viên lõi đời hành động lên, hiệu suất không thể xem nhẹ, họp tuần 1 tuần sau, quản lý các kênh phân phối bắt đầu báo cáo công việc..