Điền Ái Trân hết sức thẳng thắn: "Hồng Đồ Tửu Nghiệp bây giờ một chia thành hai, tài sản công ty và nợ nần đang được đánh giá, chị xin bảo toàn tài sản sớm, Hàn Kiến Tân không kịp làm trò về mặt này.
Anh ta kiên trì nhãn hiệu Hồng Đồ Tửu Nghiệp về anh ta, khách hàng và tồn kho thì hai bên chia đều, nói là chia đều kỳ thực cuối cùng vẫn phải bên cao bên thấp, chị cũng muốn chuyên tâm kinh doanh, nên đàm phán với anh ta, quyền tiêu thụ rượu vàng chị không tranh giành, như vậy ngoại trừ nhà, cửa hàng, xe, để bồi thường, phương diện tiền mặt chị lấy nhiều hơn chút."
Lộ Nam rất hiểu, có thể cầm tới những thứ này, ngoại trừ "lương tâm" không biết có tồn tại của người đàn ông hay không, về bản chất là Điền Ái Trân lợi hại.
"Thủ tục ly hôn sẽ xong trong tuần này, thuận lợi mà nói, mấy hôm tới chị có thể ký hợp đồng với Nguyên Xuyên của em, đầu tháng 4 sắp xếp trả tiền hàng.
Nhưng thú thật, chị đã 10 năm không tìm hiểu sâu về nghề rượu, cho nên lượng hợp đồng, e rằng chỉ có thể ký Nhà tiêu thụ cỡ nhỏ trước." Không thể đặt hết trứng gà vào một rổ, số tiền còn lại, dù sao cũng phải phân phối một chút để tiết kiệm, mua bảo hiểm, mua quản lý tài sản, mới ổn thỏa.
Nói tới đây, chị ta cười khổ.
Ban đầu muốn tranh việc kinh doanh, quả thật có ý giận dỗi.
Nhưng sau đó suy tư, bất luận cầm tới bao nhiêu tiền mặt đều là miệng ăn núi lở, lạ chi bằng quen, tùy tiện đầu tư vào ngành nghề khác, mạo hiểm còn lớn hơn làm rượu; làm thuê cho kẻ khác thậm chí đều không lấy được tiền lương vài nghìn.
Bây giờ lên tinh thần chuẩn bị làm rượu, bỗng nhiên lại có chút bồn chồn.
"Nói ra không sợ em chê cười, kỳ thực giữa đường chị cũng dao động vài lần." Điền Ái Trân hít sâu một hơi.
Chị ta vừa nói, vừa ngẩng đầu nhìn Lộ Nam, mặc dù chuyện này từ đầu tới đuôi đều không được họ hàng và bạn bè ủng hộ, nhưng Điền Ái Trân tin tưởng một cách kỳ lạ, nữ giám đốc trẻ tuổi của Nguyên Xuyên có thể hiểu mình - chị ta tin chắc, sự thấu hiểu và ủng hộ thầm lặng của Lộ Nam không mảy may liên quan tới thành tích, hồi khoản...
Lộ Nam mới không tiếc ám chỉ và trợ giúp chị ấy, đó mới là chứng minh tốt nhất, cô cười bảo: "Chỉ từng dao động, nhưng chị Điền cuối cùng vẫn không thay đổi ý định."
Điền Ái Trân gật đầu: "Ừ, không thay đổi nữa.
Ngay cả mức hợp đồng và tỷ lệ đặt hàng chị cũng đã nghĩ xong rồi."
Mức hợp đồng Nhà tiêu thụ cỡ nhỏ là 500.000 - 2.999.999 tệ, dao động lớn, trực giác cho Lộ Nam biết, Điền Ái Trân không thể chỉ ký hợp đồng 800.000 tệ.
Quả nhiên.
Điền Ái Trân tiếp tục: "Chị nghĩ rồi, dự định ký hợp đồng 2 triệu trước.
Trong đó Tiểu Tửu kênh phân phối Lưu thông 500.000 tệ, rượu Kinh Điển kênh phân phối Đoàn mua 500.000 tệ, rượu Đặc Khúc kênh phân phối Nhà hàng 1 triệu tệ.
Em xem, như thế có thuận tiện báo hàng lên tổng công ty không?"
Những cái khác dễ làm, nhưng rượu Kinh Điển kênh phân phối Đoàn mua định mức quá ít, dù sao loại rượu này là đình cao của công ty Nguyên Xuyên, giá bán lẻ loại 10 năm, 15 năm và 20 năm lần lượt là 788, 988 và 1.588 tệ.
Mặc dù giá xuất xưởng còn chiết khấu trên giá bán lẻ tương đối lớn, nhưng cấp bậc định giá ở đó, Nhà tiêu thụ chỉ lấy hàng 500.000 tệ, tổng hợp ước chừng chỉ 100 rương - đây vẫn là nhiều lấy loại 10 năm, ít lấy loại 15 năm và 20 năm.
Hơn 100 rương rượu, trả tiền hàng từng đợt, Nhà tiêu thụ phổ biến hồi khoản theo quý, cũng nghĩa là mỗi lần nhà kho tổng công ty xuất rượu Kinh Điển khoảng 30-40 rương hàng.
Giám đốc thành phố khác chưa chắc sẽ thích hợp đồng thế này.
Bởi vì bây giờ tác phong làm việc của xưởng rượu Nguyên Xuyên không khác gì các xưởng rượu nổi tiếng khác, từ trên xuống dưới, từ lãnh đạo tới nghiệp vụ viên, đều có tật xấu "kiệt ngạo", biểu hiện rõ ràng nhất chính là các giám đốc thành phố làm lâu năm cho dù đối mặt với Nhà tiêu thụ, thái độ cũng rất kiêu ngạo, rất giống kiểu "muốn hay không thì tùy", "hồi khoản và xứng hàng phải nghe theo thái độ của ta" - ngay cả Vương Hưng Long luôn cười tủm tỉm cũng là như thế.
Lộ Nam khắt khe và khách quan hạ kết luận: tệ nạn do loại hình khoán canh tác mang lại, cùng với chỉnh thể trình độ văn hóa của đội ngũ tiêu thụ tương đối thấp.
Xưởng quá kiêu ngạo, kỳ thực sẽ làm Nhà tiêu thụ không thích.
Đặc biệt là trong tình huống xuất hàng không theo mẫu, đặc biệt dễ kích thích mâu thuẫn giữa Nhà tiêu thụ và văn phòng thành phố.
Nếu không thương mại Green cũng sẽ không sau khi giải quyết xong vấn đề tồn kho, ngay cả một bữa cơm "hảo tụ hảo tán" cũng không muốn ăn cùng người của văn phòng Nguyên Xuyên.
Lúc này Điền Ái Trân không thể nghi ngờ là yếu thế, bởi vì chị ấy cần hợp đồng của Nguyên Xuyên hơn - mà Nguyên Xuyên, hồi tháng 3 đã ký được một Nhà tiêu thụ cỡ vừa rồi.
"Có thể, em cảm thấy tiền hàng phân chia rất hợp lý.
Cụ thể loại rượu nào năm nào, lúc chúng ta gửi tiền hàng có thể thảo luận lại." Lộ Nam không để ý những việc này, cô dám ám chỉ, liền dám xứng hàng như vậy.
Nhiều nhất, lúc báo hàng bị bên tổng công ty kể lể vài câu.
Thì đã sao?
Điền Ái Trân nghe Lộ Nam nói câu này, vẻ mặt nhẹ nhàng hơn chút, chị ta nói: "Được, bởi vì chị còn đang xem xét cửa hàng, cũng không có chỗ chiêu đãi em.
Đợi giấy phép kinh doanh và con dấu công ty làm xong, chị sẽ tới văn phòng thành phố ký hợp đồng với em."
Lộ Nam gật đầu.
...
Động tác của Hàn Kiến Tân dường như luôn chậm hơn vợ cũ một bước.
Điền Ái Trân buổi chiều hôm trước hẹn Lộ Nam, đến lượt anh ta là buổi sáng thứ Hai.
Họp sáng xong, Lộ Nam mang Hoàng Đạt Phương theo lời hẹn tới cửa hàng Hồng Đồ Tửu Nghiệp.
Hàn Kiến Tân sau khi ly hôn trên mặt nhiều thêm mệt mỏi so với lần đầu tiên Lộ Nam gặp anh ta.
Anh ta không kể chi tiết phân chia tài sản ly hôn, chỉ nói sau này Hồng Đồ Tửu Nghiệp hoàn toàn thuộc về mình, đầu tháng sau có thể gia hạn hợp đồng, tổng trị giá 3 triệu, yêu cầu vẫn giống như trước, quyền tiêu thụ rượu Nguyên Xuyên mọi chủng loại và mọi kênh phân phối.
3 triệu, vừa vặn là mức thấp nhất của Nhà tiêu thụ cỡ vừa, hơn nữa giá trị hợp đồng giống y hệt Danh Tửu Thế Gia, còn vững vàng đè một đầu hợp đồng của Điền Ái Trân.
Nếu nói đây là Hồng Đồ Tửu Nghiệp và ông chủ Danh Tửu Thế Gia có thần giao cách cảm, Lộ Nam còn lâu mới tin.
Đàm phán với Hàn Kiến Tân càng tốn thời gian hơn chút, vị Hàn tổng này cứ lặp đi lặp lại duyên phận và hợp tác vui vẻ trước kia giữa anh ta với Nguyên Xuyên.
Nhưng trong mắt Lộ Nam, bây giờ giá thị trường đôi bên khác biệt rồi.
Không ít thương nhân bởi vì rượu trắng lợi nhuận nhiều mà lựa chọn trái nghề làm rượu, trong đó không thiếu những người như Danh Tửu Thế Gia tài chính hùng hậu, có thể một hơi mở 7-8 cửa hàng mới.
Hồng Đồ Tửu Nghiệp là Nhà tiêu thụ truyền thống, đang dần mất ưu thế.
Hàn Kiến Tân đương nhiên có cảm giác nguy hiểm, cho nên mới cố gắng ở tình huống tài chính có hạn, chơi chiêu cảm tình, tranh thủ Nguyên Xuyên thiên vị chính sách và chi phí hỗ trợ.
Hoàng Đạt Phương im lặng xem, thầm nhủ: xem ra Hàn Kiến Tân tiếp xúc quá ít với giám đốc Lộ, cho rằng nói những lời nhảm nhí này có thể làm giám đốc Lộ cảm động.
Hàn Kiến Tân còn đang ra sức, Lộ Nam lại có chính kiến riêng, cô trầm ngâm một lát: "Hàn tổng, như vậy đi, bởi vì nội thành đã ký một Nhà tiêu thụ kênh phân phối Lưu thông, hơn nữa Điền nữ sĩ cũng dự định ký kênh phân phối Lưu thông, cho nên tôi đề nghị trong hợp đồng 3 triệu của ngài, làm 4 kênh phân phối ngoại trừ Lưu thông.
Còn chủng loại thì không giấu gì ngài, rượu Kinh Điển, Đặc Khúc và Lưu Thông Tiểu Tửu vẫn đoạt tay, e rằng ngài phải phối hợp một ít rượu Hài Hòa và hệ liệt Nan Đắc Hồ Đồ." Loại sau không mấy có tiếng trên thị trường, lượng tiêu thụ khá bình thường.
Đề nghị này, không khiến Hàn Kiến Tân bất ngờ.
Cả hai tiếng, là quá trình chào giá đầy trời, cò kè mặc cả.
Có kinh nghiệm đàm phán với Hồng tổng lần trước, Hoàng Đạt Phương hết sức thuần thục rót thêm nước cho giám đốc Lộ.
Cuối cùng, Hồng Đồ Tửu Nghiệp gia hạn hợp đồng còn sớm hơn Điền Ái Trân, hứa hẹn cuối tháng này sẽ ký hợp đồng, còn hồi khoản thì 500.000 tệ.
Nhưng Hàn Kiến Tân nói: "Lô hàng 400.000 tệ cuối tháng 2 đó còn chưa bán hết, cho nên hồi khoản 500.000 tệ này sẽ trả muộn hơn."
Lộ Nam chẳng hề bất ngờ, dù sao chỉ cần trước cuối tháng 6 hồi khoản đều tính vào quý thứ hai, cho nên vốn một bước không nhường trong phương diện chi phí, cô cuối cùng nhả ra: "Không sao, Hàn tổng có thể suy nghĩ tới đơn đặt hàng tháng 5." Tháng 5, 6 cũng coi như là mùa thịnh vượng nho nhỏ của ngành rượu và đồ uống.
Dọc đường về văn phòng, Lộ Nam hỏi Hoàng Đạt Phương: "Hồng Đồ Tửu Nghiệp, anh định tự mình phụ trách hay giao cho Hồ Duyệt Khánh?"
Hoàng Đạt Phương nghĩ, trong tay đã có Danh Tửu Thế Gia đặc biệt lắm chuyện, bèn nói: "Tiểu Hồ chẳng phải hiện tại còn chưa chiêu thương thành công sao, để cậu ta phụ trách đi."
"Tốt, họp sáng ngày mai tôi sẽ sắp xếp như thế."
Hoàng Đạt Phương do dự: "Giám đốc Lộ, cô nói, Điền Ái Trân thật sự sẽ ký hợp đồng với chúng ta ư?"
Kỳ thực anh ta muốn hỏi, chị ta ký hợp đồng, thật sự có thể bán được ư?
Lộ Nam nhìn Hoàng Đạt Phương: "Sao, sợ tôi sẽ bắt anh phụ trách kết nối với họ? Anh yên tâm, chị ấy không định làm kênh phân phối Danh yên tửu."
Hoàng Đạt Phương rối rắm: "Cũng không hẳn vì cái này, tôi chỉ cảm thấy chị ta là người bản địa, kỳ thực không cần thiết vất vả như vậy.
Cô xem, kinh doanh luôn có rủi ro, làm gì ổn định như ngồi thu tiền thuê nhà?"
[Đây chính là suy nghĩ của đa số người.]
Lộ Nam cười lắc đầu, không thảo luận vấn đề này với Hoàng Đạt Phương.
Hôm sau họp sáng, lúc cả văn phòng đều nghe nói Hồng Đồ Tửu Nghiệp một chia làm hai, Hàn Kiến Tân và Điền Ái Trân đều sẽ ký hợp đồng tiêu thụ - rõ ràng đều không quá kinh ngạc.
Có lẽ bởi vì trong mấy tháng ngắn ngủi này, giám đốc Lộ làm được quá nhiều chuyện khó xảy ra.
Mọi người ngoại trừ thành thật vỗ tay, không có ý khác.
Lộ Nam bất đắc dĩ cười: "Thôi đừng nịnh nọt nữa." Lại nói với Lâm Yến, Tiền Hâm: "Hai người chuẩn bị một chút, tháng sau Điền Ái Trân sẽ ký hợp đồng với chúng ta, chuyện của Đoàn mua/Lưu thông, hai người hãy để tâm."
Lâm Yến, Tiền Hâm gật đầu.
Tan họp, Lộ Nam gọi lại Lâm Yến: "Đến văn phòng tôi đi."
Ánh mắt mọi người bay lung tung: quản lý Đoàn mua mới tới mắc lỗi à?
Vẫn là Hoàng Đạt Phương ở chung tương đối lâu với Lộ Nam, hừ một tiếng, nói: "Cuối tháng rồi, phải báo nợ, quản lý Lâm phải tới Tứ Phương Kiến Trúc hạch toán còn gì?".