"Cô mới tới thành phố Hoa An thì tôi đi công tác hội Đường rượu, cho nên chưa có thời gian tâm sự với cô.
Cảm thấy thế nào? Có thể thích ứng với môi trường công việc và cường độ làm việc ở đây không?" Lộ Nam ra hiệu Lâm Yến ngồi xuống, đừng quá câu nệ.
Lâm Yến kéo ghế ra, ngồi một nửa mông, lựa chọn từ ngữ: "Hồng Đồ Tửu Nghiệp trước kia ở trạng thái nửa chết nửa sống, người kết nối với tôi không có tâm tư làm việc; cửa hàng trưởng của Danh Tửu Thế Gia thì rất phối hợp với công việc của tôi; còn Tứ Phương Kiến Trúc thì, tôi chưa từng gặp tiểu Chương tổng, chỉ gặp Lưu Dương..." Lâm Yến thu lại chữ "chị" suýt thì buột miệng ra.
"Hồng Đồ Tửu Nghiệp lát nữa bàn lại, cùng với - Danh Tửu Thế Gia vừa mới hợp tác với chúng ta, chính là lúc phối hợp cao nhất, cô tới thăm mấy lần, bảo vệ tình cảm là được." Hai nhà này đều không có vấn đề gì lớn như Lộ Nam đoán trước, cô cười bảo: "Không sao, trước đây tôi cũng gọi thuận miệng, không đổi được.
Cô gọi chị ấy là chị Lưu Dương, giám đốc Lưu đều được.
Chỗ chị ta, có vấn đề gì sao?"
Lâm Yến lập tức nghe theo: "Giám đốc Lưu nói Tứ Phương Kiến Trúc tự có sắp xếp với kênh phân phối Đoàn mua, không cần huấn luyện, kêu tôi không có việc gì không cần tới.
Còn bảo chuyện chi phí nếu không giải quyết, vậy phía họ không thể triển khai hoạt động, lượng tiêu thụ không thể tăng lên, cũng không hồi khoản được..."
Kỳ thực nguyên văn lời Lưu Dương càng trực tiếp hơn là, đại khái ý chính là chị ta rất hiểu nghiệp vụ viên và văn phòng Nguyên Xuyên có lệ Nhà tiêu thụ thế nào, bảo Lâm Yến không cần tới làm mặt ngoài công phu, trực tiếp hỏi Lộ Nam, mấy tháng này chi phí hỗ trợ liệu có cần hạch báo lên không.
Chi phí hỗ trợ, đều đã bị Lão Lưu và vị "giám đốc Lưu" hiện tại của Nhà tiêu thụ nuốt hết rồi.
[Rõ ràng có năng lực, nhưng không đi đường ngay lối thẳng.]
Lộ Nam thầm lắc đầu, hỏi: "Tôi biết rồi, cho nên cô tới mấy lần, đều chỉ gặp được Lưu Dương?"
"Phải, tôi tới 2 lần, đều chỉ thấy giám đốc Lưu.
Lần thứ hai, chị ta nói với tôi những lời này." Lâm Yến hơi xấu hổ.
Hai lần tới Tứ Phương Kiến Trúc, đối mặt Lưu Dương, cô nói chuyện hơi yếu thế, đại khái vì đối diện với tiền bối cùng công ty trước kia, còn là người từng giữ vị trí tương tự, cho nên quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay chị ta.
Lộ Nam gật đầu: "Được rồi...!Tôi biết rồi.
Đợt tới, tôi sẽ nghĩ đàm phán hoạt động tài trợ, nếu thành công, phỏng chừng Tứ Phương Kiến Trúc sẽ bắt đầu phối hợp công việc với cô."
Tứ Phương Kiến Trúc là kênh phân phối Đoàn mua lớn nhất ở Hoa An, nếu không thể làm đối phương phối hợp với mình, như vậy công việc của cô ở Hoa An coi như thất bại.
Điểm này Lâm Yến hiểu rõ trong lòng.
Bây giờ nghe giám đốc Lộ nói vậy, cô ta sáng mắt lên, bất giác hỏi: "Hoạt động gì? Ý tôi là, chi phí hỗ trợ của Tứ Phương Kiến Trúc không phải dùng hết rồi ư?"
Lâm Yến hỏi xong, lại lo lắng có phải không tiện hỏi thăm, bèn tức khắc im miệng, cười xin lỗi.
"Là hoạt động tài trợ thi đấu golf." Lộ Nam cười nói: "Cuối năm ngoái thành phố Hoa An xây sân golf đầu tiên ở Ô thành, một trong những hoạt động đặc sắc của rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên chúng ta là tài trợ thi đấu.
Nhưng tôi tra cứu tư liệu, trong tỉnh không có nhiều sân golf, năm ngoái dường như thành phố Hải Lâm cũng không tài trợ thi đấu, cho nên muốn lấy kinh nghiệm cũng khó.
Bởi vậy lần này tôi cũng không quá nắm chắc, chúng ta bảo mật đã, đàm phán thành công rồi hãy ăn mừng."
"Năm ngoái thành phố Hải Lâm không có hoạt động tài trợ ư?" Lâm Yến hơi khó tin.
Lộ Nam gật đầu: "Năm ngoái Phi Tường cuối tháng 6 mới ký hợp đồng tiêu thụ, trước đó, Nhà tiêu thụ rượu Kinh Điển ở Hải Lâm quy mô không đủ lớn, đối với ứng ra chi phí tài trợ, băn khoăn tương đối nhiều."
Lâm Yến bật cười: trước Phi Tường...!chẳng phải là Hao"ertai? Cũng phải, Trần tổng của Hao"ertai quả thật keo kiệt! Hừ!
Lộ Nam nói như thể sợ không thành công sẽ bị mất mặt, nhưng Lâm Yến biết, giám đốc Lộ nói vậy để mình thoải mái hơn mà thôi.
Mặc dù chỉ tới chưa đến 10 ngày, nhưng Lâm Yến lúc ở Hải Lâm đã chứng kiến năng lực làm việc của Lộ Nam, nghe cô nói vậy, cũng thở phào một hơi - vốn dĩ, cô ấy định nhịn tới đầu tháng 4 kể khổ với giám đốc Lộ, nào ngờ giám đốc Lộ không hổ là giám đốc Lộ, đã có phương án giải quyết rồi.
Nhìn thấy Lâm Yến như trút được gánh nặng, Lộ Nam bật cười, nói tới hai khách hàng khác: "Còn nữa, Hồng Đồ Tửu Nghiệp chia ra, Hàn tổng và Điền tổng đều sẽ làm Đoàn mua, giá trị không lớn.
Trong đó Hàn tổng có đội ngũ riêng, cô đúng giờ huấn luyện một chút giám đốc Khách hàng lớn và nhân viên tiêu thụ của anh ta, buổi Phẩm rượu nhỏ cũng không cần lần nào cũng phải tham dự, chỗ anh ta có quần thể khách hàng cố định, không thích người của xưởng can dự.
Hơn nữa, tôi khó khăn lắm mới lấy được cô từ chỗ giám đốc Vương, có rất nhiều việc cần giao cho cô, xã giao không cần thiết thì không cần đi."
Lâm Yến gật đầu, ít mấy lần xã giao trên bàn rượu là chuyện tốt cô cầu mà không được nha!
"Vậy tôi có cần tham dự buổi Phẩm rượu nhỏ với Điền tổng không? Tôi không sao." Đến thành phố Hoa An mấy ngày, Lâm Yến cũng nghe khá nhiều bát quái, tiền căn hậu quả mà Hồng Đồ Tửu Nghiệp chia làm hai cô cũng biết, thậm chí trong văn phòng còn lưu truyền lời nói - nói giám đốc Lộ làm việc quyết đoán, hơn nữa còn thiện tâm, điểm này cô hoàn toàn thừa nhận.
Cho nên, Lâm Yến cho rằng giám đốc Lộ nhắc tới Điền tổng cuối cùng, là đang cân nhắc nói với mình thế nào, bảo mình giúp đỡ Điền tổng một chút, thế là cô ấy vui sướng tỏ thái độ.
Lộ Nam đại khái đoán ra tâm lý Lâm Yến, lắc đầu bảo: "Không cần tới quá thường xuyên, tần suất giống với Hồng Đồ Tửu Nghiệp là được.
Một là bởi Điền tổng là người bản địa, lúc mở rộng nghiệp vụ Đoàn mua, phỏng chừng đều sẽ nói giọng địa phương trên bàn tiệc, cô đi cũng không thể xen vào, ngược lại khó xử, hai là, chính bởi không thể nói xen vào, cô sẽ dễ bị Nhà tiêu thụ coi như giám đốc Khách hàng lớn mà dùng, điều này không cần thiết."
Công là công tư là tư, từ khi Điền Ái Trân ký hợp đồng tiêu thụ, cuộc chơi đưa đẩy giữa xưởng và Nhà tiêu thụ đã bắt đầu.
Trước đó nhàn rỗi lâu ở văn phòng Hải Lâm, khó khăn lắm mới kết nối với Hao"ertai lại còn bị Vương Hiểu Tuyết cướp mất, trong lòng Lâm Yến cũng nghẹn lửa giận.
Cô ấy rất muốn làm gì đó, chứng minh bản thân có thể xứng chức quản lý Đoàn mua, bây giờ nghe giám đốc Lộ nói vậy, cô cúi đầu cười: đây chính là lý do ta tự nguyện tới Hoa An.
Xem Phỉ Phỉ thân thiết với Lộ Nam, Lộ Nam thăng chức rời đi, Phỉ Phỉ thuận lợi tiếp nhận toàn bộ khách hàng và tài nguyên của Lộ Nam.
Ta không có dã tâm lớn vậy, cũng không hi vọng xa vời đảm nhiệm giám đốc thành phố Hoa An kế tiếp, nhưng đi theo Lộ Nam làm việc, trong lòng thoải mái.
...
Lộ Nam gọi điện thoại cho tiểu Chương tổng, nhắc tới chuyện tài trợ thi đấu golf.
Đối phương nghe thấy đề nghị này, lập tức hào hứng: "Giám đốc Lộ, chúng ta tìm chỗ nào trò chuyện kỹ càng?"
Chính hợp ý Lộ Nam: "Tiểu Chương tổng mang theo giám đốc Lưu, tôi mang theo quản lý Lâm, sáng mai 10h, gặp ở sân golf Ô thành?"
"Được." Tiểu Chương tổng hứng thú đồng ý, golf à, người trong nước ít khi chơi, người thành phố Hoa An chơi càng hiếm hơn, sân golf mới đó anh ta tới mấy lần, nhưng không ngờ vị giám đốc Lộ mới của Nguyên Xuyên này lại nảy ra ý tưởng ở chỗ đó.
Cúp máy, Lộ Nam bảo Trịnh Tinh thông báo cho đồng nghiệp trong văn phòng họp sáng mai hủy bỏ, sau đó cô gửi tin nhắn cho Lâm Yến, bảo cô ấy ngày mai ăn mặc thoải mái chút cùng cô ra ngoài làm việc.
Thú thật, Lâm Yến chưa từng tới sân golf còn hơi kích động.
8h30 sáng, Lộ Nam đón Lâm Yến, xuất phát tới Ô thành, dọc đường từ nội thành lên cao tốc, Lâm Yến bỗng dưng tỏ ra hâm mộ với số ít tòa nhà cao tầng: "Chỗ quê tôi đều xây nhà riêng, cho nên tôi đặc biệt thích ở chung cư, hơn nữa còn đặc biệt thích tỉnh Kiềm Giang..."
Lộ Nam nghe vậy, đề nghị: "Mặc dù giá nhà ở thành phố Hải Lâm cao, nhưng trong tỉnh Kiềm Giang cũng có một ít thành phố có giá nhà tốt hơn, chẳng hạn như Hoa An.
Tôi biết cô và Phỉ Phỉ đều có thói quen tiết kiệm, bình thường cũng không tiêu hoang, nếu năm nay văn phòng Hoa An có thể đạt được kế hoạch hàng năm mà tôi viết ở văn phòng tỉnh, như vậy, cô có thể đủ tiền mua một căn nhà nghèo bên này."
Căn cứ vào tâm tư dân thường, từ khi sống lại tới nay, thói quen hễ đi tới đâu cũng kiểm tra giá phòng chắc là đời này đều không bỏ được.
Nội thành Hoa An hiện tại giá phòng thông thường chừng 6 nghìn tệ/m2, căn nhà nghèo vài chục m2, trả trước 20% thậm chí chưa tới một trăm nghìn tệ.
[Trời ạ, cứ như cho không.] Lúc đó Lộ Nam cảm thán trong lòng như thế, nhưng đáng tiếc hiện nay trong tay không có tiền - hơn nữa kế hoạch tiếp theo của cô không phải là mua phòng ở Hoa An, cho nên đành thôi.
Nhưng mới dứt lời, Lộ Nam đã ý thức được nói vậy không quá phù hợp, ý tứ "chỉ đạo" quá nặng, bèn lập tức bổ sung: "Đây chỉ là ý tưởng sơ bộ của tôi, cô nghe là được, không cần coi là thật."
Lâm Yến cười nhẹ: "Tôi biết, tôi biết." Thiện ý trong giọng nói của Lộ Nam cô ấy vẫn nghe ra được, lời đề nghị này khác hẳn với thái độ cao ngạo khi Đổng Tuệ góp ý về cách ăn mặc với cô.
Khi xe tới bãi đỗ xe sân golf, Lâm Yến nhỏ giọng hỏi: "Giám đốc Lộ, chúng ta phải vào sân chơi à? Tôi không biết chơi, cô biết không?"
A, này làm khó Lộ Nam rồi, cô đưa tay về phía sau xách túi, bất đắc dĩ nói: "Nói thật, tôi cũng không biết nhiều lắm."
Hai người họ tới sớm hơn giờ hẹn 20p, Lộ Nam bảo Lâm Yến ngồi trên sofa sảnh chờ một lát, chính mình thì tới chỗ lễ tân làm thẻ.
Đợi tiểu Chương tổng và Lưu Dương tới, Lộ Nam nhìn thấy anh ta xách theo bộ gậy golf, liền biết anh ta là người thạo nghề, bèn dò hỏi ý tứ: "Nói thật, tôi không biết chơi lắm, cho nên muốn hỏi tiểu Chương tổng muốn chơi thế nào, tôi và đồng nghiệp đều mới học, sợ không giỏi."
Lộ Nam thẳng thắn làm tiểu Chương tổng hơi thay đổi thái độ, anh ta nói: "Các vị người đẹp đã không thành thạo, vậy tới chỗ luyện tập trước." Nói rồi chuẩn bị trả tiền cho lễ tân.
Lộ Nam vội vàng liếc nhìn nhân viên phục vụ vừa dặn dò, thẻ mới làm của cô "tích" một tiếng, liền trả luôn phí thuê sân và thuê gậy của 3 người còn lại.
Nhìn Lộ Nam cầm thẻ, tiểu Chương tổng hơi ngây ra, anh ta quả thật chưa từng được con gái trả tiền cho.
Nhưng tiểu Chương tổng nghĩ lại: cũng đúng, giám đốc Nguyên Xuyên mới này muốn chúng ta lót tiền, quả thật phải bợ đỡ ta tử tế.
Tiểu Chương tổng đoán được mở đầu và kết thúc, nhưng không đoán ra quá trình.
Bọn họ tới chỗ tập luyện, liền có huấn luyện viên hộ tống, tiểu Chương tổng vốn biết chơi, bắt đầu đánh, huấn luyện viên thì đi dạy 3 vị nữ sĩ động tác cơ bản.
Lộ Nam nói không biết nhiều, nhưng kỳ thực vẫn nhớ được dáng đứng, tư thế cầm gậy, mặc dù không chính xác lắm, toàn đánh không trúng bóng, nhưng ít ra dáng vẻ chính xác.
Trái lại Lưu Dương và Lâm Yến mới thật sự là hoàn toàn không biết gì, huấn luyện viên chú trọng dạy hai người họ.
Lộ Nam vung gậy mấy lần, tìm được xúc cảm, cuối cùng bắt đầu dần đánh trúng.
Tiểu Chương tổng đợi nửa ngày, không thấy Lộ Nam nói chính sự, bèn nôn nóng dò hỏi: "Giám đốc Lộ nói muốn tài trợ thi đấu golf cụ thể là thế nào?"
[Dễ kích động, anh đã mất quyền chủ động.]
Lộ Nam đặt gậy golf xuống, cười nói: "Tôi định đợi tiểu Chương tổng chơi xong mới nói chuyện.
Hay là ngồi xuống bàn bạc?"
Tiểu Chương tổng nghe lời tới khu nghỉ tìm ghế trống, kiêu ngạo ngồi xuống, dường như làm vậy càng có khí thế: "Giám đốc Lộ có thể nói được rồi, chuyện tài trợ thi đấu golf là khoản chi không hề nhỏ đâu đấy."
"Quả thật.
Chuyện tài trợ thi đấu, vốn là quảng cáo thương mại tinh chuẩn tầm cao, ảnh hưởng lớn, hiệu quả tốt." Lộ Nam nói hùng hồn.
Lời tác giả:
Vở kịch nhỏ:
Nữ ngỗng làm thẻ golf (thịt đau.jpg), thầm nhủ: em bé được bảo bọc khó có thể trưởng thành, tiền tiêu ra ngoài bây giờ, sau này đều sẽ kiếm lại được.
Bổ sung: tài trợ thi đấu, là Nhà tiêu thụ bỏ tiền, xưởng ra rượu, cuối cùng Nhà tiêu thụ viết biên lai chi tiêu, xưởng hỗ trợ Nhà tiêu thụ một phần hoặc toàn bộ số tiền (bằng hình thức bổ rượu).
Cho nên tiểu Chương tổng cảm thấy Lộ Nam đang cần anh ta..