Ký xong hợp đồng, Điền Ái Trân như trút được gánh nặng, chị ta thành khẩn nói: "Cảm ơn giám đốc Lộ, kế tiếp mong giám đốc Lộ để ý nhiều hơn, tốn nhiều tâm tư hơn."
"Chị Điền khách sáo." Lộ Nam đưa tay: "Đây là chuyện trong bổn phận của em."
Hai người phụ nữ tuổi tác chênh lệch nhiều bắt tay ở văn phòng Hoa An, nhìn nhau cười.
Điền Ái Trân rời đi, Hoàng Đạt Phương lén lút lại gần: "Giám đốc Lộ, thi đấu golf công khai vào 1/5, có vé vào cửa chưa?"
Anh ta vừa hỏi, những người khác trong văn phòng đều dỏng tai nghe ngóng.
Lộ Nam thoáng nhìn mọi người, lắc đầu cười: "Nhà tiêu thụ mọi người phụ trách hỏi thăm hả?"
Cũng không kỳ quái, dù sao hoạt động đã được các ban ngành liên quan chấp thuận, tổng công ty cũng gửi kinh phí hỗ trợ, bây giờ đang tiến vào giai đoạn chuẩn bị.
Thành phố Hoa An chỉ lớn từng này, đừng nói là Nhà tiêu thụ Nguyên Xuyên, ngay cả xưởng rượu và Nhà tiêu thụ của công ty rượu khác cũng nghe thấy động tĩnh - dù sao Hoàng Đạt Phương nghe Danh Tửu Thế Gia nói, cái tên miệng thối Ngô Khắc Thành của Lệnh Dương dường như đang rất hối hận, nói làm sao hắn ta lại chậm một bước...
Hoàng Đạt Phương bụng bảo dạ: tên thối mồm này, cứ khoác lác đi! Chậm một bước? Rõ ràng là không nghĩ tới ý tưởng này, bây giờ thấy giám đốc Lộ chúng ta làm được, mới nói vuốt đuôi.
"Đúng vậy.
Lão Mã đã hỏi tôi ba lần rồi." Hoàng Đạt Phương vò đầu, chán nản nói.
Cho nên không phải anh ta quá niềm nở, mà là Nhà tiêu thụ giục quá nhiều.
Dạo này bởi vì bận chuyện thi đấu golf, cho nên Lâm Yến ít tới Danh Tửu Thế Gia huấn luyện cũng e dè nói: "Cửa hàng trưởng Mã cũng hỏi tôi một lần."
"Vé vào cửa khẳng định sẽ có, Lâm Yến hôm nay cô tới Tứ Phương Kiến Trúc hỏi tiểu Chương tổng chuyện này, chắc hẳn họ cũng đang lên danh sách khách khứa." Lộ Nam quay sang nói với các nhân viên khác: "Nhà tiêu thụ phía mọi người không cần trả lời quá nhanh, cứ kéo dài đi."
Giám đốc Lộ đã nói vậy, Hoàng Đạt Phương lập tức nở nụ cười hiểu ngầm.
Anh ta vừa nghe liền hiểu!
Một là bởi vì việc này quả thật phải thương lượng với Tứ Phương Kiến Trúc.
Hai là bởi marketing mà, thả ra từng chút mới càng chứng tỏ quý giá.
Đương nhiên, cuối cùng vẫn có thể từng nhóm thỏa mãn yêu cầu vé vào cửa cho Nhà tiêu thụ, như thế mới chứng tỏ nhân viên Hoa An đều có bản lĩnh.
Ở đây đều là đám cáo già, cho dù hơi ngờ nghệch như Lạc Tuấn Kiệt - quản lý kênh phân phối Thương siêu Tiểu Lạc mặc dù dạo này cảm giác tồn tại thấp, nhưng quả thật là người sớm nhất bị Lộ Nam thu phục, nhưng theo như Lộ Nam nhận xét, anh ta còn cần mài giũa.
Đúng, như Lạc Tuấn Kiệt, cũng có thể hiểu ra một nửa ý tứ của Lộ Nam.
Này, cũng coi như là một loại "linh hồn đoàn đội" lần đầu lộ ra của văn phòng Hoa An...!đi?
...
Khi Ái Trân Rượu Nghiệp thu được lô rượu đầu tiên, Điền Ái Trân đang trằn trọc trên bàn tiệc địa phương, Phùng Dập bận tới chân không chạm gót mang người trải hàng khắp nơi, tuần lễ hoàng kim 1/5 càng ngày càng gần.
Hoạt động thi đấu golf đã xác định, cụ thể sắp xếp như sau:
Thi đấu tiến hành trong 3 ngày, sáng 1/5 là lễ khai mạc và thời gian phỏng vấn của truyền thông, buổi chiều sắp xếp tuyển thủ tham gia thi đấu luyện tập, thích ứng sân bãi; ngày 2/5 là đấu loại, ngày 3/5 là chung kết, buổi tối 3/5 là lễ trao giải và tiệc mừng công.
Trong lúc này, Tứ Phương Kiến Trúc cần chi tiêu gồm có: phí sân bãi bao hàm phí bố trí và phí vệ sinh, những chi phí như xe cộ đi lại, ăn uống, dừng chân của tuyển thủ, phí truyền thông cứng và mềm, phí tiền thưởng, quà tặng đi kèm, phí biểu diễn trong lễ khai mạc và chi phí buffet trưa cùng ngày, chi phí rượu tiệc mừng công...
Tiểu Chương tổng tóm lại trước giờ chưa bao giờ tham dự hoạt động như vậy, vừa nhìn dự toán - giá trị không lớn, nhưng nghiệp vụ rượu của công ty con do anh ta một mình thành lập, kế toán đơn phương làm sổ sách, bây giờ trong tài khoản công không còn mấy đồng tiền, sổ sách không đẹp, vì thế anh ta trông mong thỉnh giáo anh trai: "Hay là, tinh giản hơn chút?" Nếu không anh ta lại phải bỏ tiền túi rồi.
Chương Kỳ nhìn em trai nhỏ hơn mình 7 tuổi: vẫn vì hồi nhỏ đánh nó quá ít, không thể dạy bằng lý lẽ, nó cứ hỏi mình cảm thấy thế nào suốt.
Nuôi ra một cái gối thêu hoa, lãng phí gương mặt khôn khéo.
Gối thêu hoa vẫn rất mẫn cảm với tâm trạng của anh trai, thoáng chốc phản ứng lại: "...Anh, có phải anh cảm thấy không cần tinh giản?"
Chương Kỳ cầm bản phương án, quét qua một lần, lấy bút ký tên đánh dấu tròn mấy chỗ: "Cấp bậc khách sạn tăng lên, tiệc mừng công tới khách sạn tốt nhất Ô thành, qua lại giữa nơi ở và sân đấu của tuyển thủ tham gia thi đấu và giám khảo không dùng xe bus lớn, mà đổi thành đội xe thương mại, thân xe thống nhất dán lên biểu ngữ quảng cáo Tứ Phương Kiến Trúc...!Tài khoản công không đủ tiền? Anh bảo Hứa Phương gửi 500.000 tệ cho, nếu đã làm, đừng có keo kiệt, tiền phải tiêu chuẩn xác mới có hiệu quả." Hứa Phương là nhân viên tài vụ của công ty kiến trúc.
Chương Lễ không ngờ dự toán tới tay anh trai không giảm lại còn tăng.
Tăng như vậy, tối thiểu lại phải bỏ ra 500.000 tệ.
Anh ta có thể làm thế nào? Người bỏ tiền là lão Đại, Chương Lễ chỉ có thể yếu ớt nói: "Biểu ngữ quảng cáo thân xe có thể...!mang theo yếu tố quảng cáo rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên." Anh ta dùng đầu ngón chân cũng đoán được, người phụ nữ Lộ Nam đó nhất định sẽ đề yêu cầu này, không thể thương lượng.
Chương Kỳ không mấy để tâm cái này, gật đầu: "Em xem làm đi.
Còn việc gì nữa?"
"Không, hết rồi." Tiểu Chương tổng hi hi ha ha chuồn mất.
Ra khỏi tổng công ty, anh ta suy nghĩ một lát, phải chia sẻ một chút "tin tốt" sửa đổi phương án với người của Nguyên Xuyên.
Còn tăng thêm mấy trăm nghìn tệ?
Chương Lễ kỳ thực không mấy để ý tới chút tiền này, dù sao anh ta mua một chiếc xe đều có thể tài trợ thi đấu golf vài lần, chỉ có điều không khiêu khích Lộ Nam vài câu, vị tiểu Chương tổng này đại khái trong lòng sẽ khó chịu.
Thế là anh ta trở về văn phòng mình, vểnh chân gọi điện thoại cho Lộ Nam: "Giám đốc Lộ, quy mô hoạt động phía tôi có đổi mới." Anh ta nhắc lại lời anh trai với giọng điệu hào hứng.
Đầu dây điện thoại bình tĩnh trả lời không có vấn đề.
Thái độ này không phải Chương Lễ muốn nghe: "Sao, Tứ Phương Kiến Trúc chúng tôi tổ chức hoạt động, nghiêm túc tiêu pha, ban Nhãn hiệu của Nguyên Xuyên các cô có thể hồi đáp tương ứng không?"
Lộ Nam: đối phương nếu bây giờ ngậm cái tăm, càng giống vai ác đi?
Cô thản nhiên trả lời: "Tôi nhớ thứ Tư tuần này gửi e-mail cho tiểu Chương tổng, bên trong có tham khảo tiêu chuẩn chi phí.
Quản lý Lâm sau đó cũng mang theo bản giấy tới tài vụ của quý công ty đi? Đương nhiên, Tứ Phương Kiến Trúc sẵn sàng đã tốt còn muốn tốt hơn, tôi cũng sẽ toàn lực phối hợp, khiến lần tài trợ này thêm tiếng vang.
Sửa chữa chi tiết phương án nhanh thôi, tiểu Chương tổng dù sao cũng đang bận, gần tối trước khi tan làm quản lý Lâm sẽ gửi bản mới cho anh."
Lộ Nam nói tiếp: "Còn chi phí hỗ trợ anh khỏi cần lo, tôi đã trình lên ban Nhãn hiệu, chỉ cần nửa cuối năm hợp đồng và hồi khoản của Tứ Phương Kiến Trúc có thể tăng thêm một bậc, chúng ta đều dễ thương lượng."
Cô căn bản không để ý châm chọc trong lời nói của Chương Lễ - anh ta ra vàng thật bạc trắng, dù sao cũng phải cho phép anh ta cằn nhằn vài câu.
Chương Lễ như thể một quyền đánh vào bông, cuối cùng chán nản kêu: "Tôi nghe Tiểu Lâm nói, vài ngày tới lãnh đạo của các cô sẽ tới đây? Cần tôi sắp xếp nơi ở không?"
Lộ Nam cười: "Tiểu Chương tổng khách sáo quá, lãnh đạo của tôi sẽ ở khách sạn thỏa thuận, tôi đã sắp xếp xong rồi."
Tắt máy, Chương Lễ tung nắm đấm ra không khí, the thé kêu: "Tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi~ hứ!"
Lưu Dương trực tiếp mở cửa tiến vào sững sờ giây lát: điên rồi?
"Khụ, này, ở công ty dù sao anh vẫn là cấp trên của em, lần sau vào nhớ gõ cửa." Vì vãn hồi thể diện, Chương Lễ hết sức nghiêm túc: "Em có chuyện gì?"
Lưu Dương rũ mắt, hờ hững cười: "Định hỏi xem buổi tối anh muốn ăn gì."
...
Trưa 28/4, Lý Lị dẫn theo hai vị giám đốc Đoàn mua tới văn phòng Hoa An, đi theo còn có một người ngoài kế hoạch, Từ Văn Đào.
Lý Lị thân là giám đốc Đoàn mua rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên cấp tỉnh, quy mô hoạt động thế này, chị ta phải tới sớm trợ giúp nhân viên Đoàn mua cấp thành phố, mang theo Hạng Phỉ Phỉ và Vương Hiểu Tuyết.
Vương Hiểu Tuyết được Trần tổng của Hao"ertai điểm danh kết nối, thay thế Lâm Yến, chuyển từ ban Đoàn mua rượu Hài Hòa sang ban Đoàn mua rượu Kinh Điển, Lý Lị mang theo họ tới đã nói trước với Lộ Nam.
Lộ Nam không mấy quan tâm: "Vừa lúc thiếu người, cảm ơn giám đốc Lý, giám đốc Từ mang người tới trợ giúp."
Còn Từ Văn Đào, thân là chuyên viên nhãn hiệu rượu Kinh Điển thành phố Hải Lâm, thành phố Hoa An không nằm trong phạm vi hoạt động của anh ta.
Anh ta đi nhờ xe Lý Lị đến, cười tủm tỉm với Lộ Nam: "Giám đốc Lộ, tôi tới tham quan học tập, cô sẽ không để ý chứ?" Cũng có lý do chính đáng.
[Chỉ lời này, đã mùi trà bốn phía!]
"Đương nhiên, hoan nghênh giám đốc Từ." Lộ Nam đồng dạng mỉm cười khách sáo: "Các vị ăn trưa, nghỉ ngơi một lát đi."
Lộ Nam sắp xếp: "Buổi chiều Lâm Yến đi theo giám đốc Lý tới gặp tiểu Chương tổng của Tứ Phương Kiến Trúc một lần." Còn Từ Văn Đào, Nhà tiêu thụ thành phố Hoa An không cần anh ta phí tâm.
Lý Lị gật đầu hỏi: "Giám đốc Lộ buổi chiều bận việc thì cứ làm đi, Lâm Yến mang tôi tới là được."
Lộ Nam cười, nói với ba người Từ, Hạng, Vương: "Tối nay mọi người ở lại Hoa An, khách sạn thỏa thuận của văn phòng ở gần đây, lát nữa Trịnh Tinh mang các vị tới.
Ngày mai chúng ta cùng nhau xuất phát tới Ô thành, sau đó phải ở đó tới khi hoạt động kết thúc.
Ngày mai kiểm tra bố trí sân golf, sáng ngày kia diễn tập, buổi chiều trợ giúp Tứ Phương Kiến Trúc đón khách - giám đốc Lý, giám đốc Từ, Hạng Phỉ Phỉ và Vương Hiểu Tuyết tới lúc đó tôi sẽ mượn, để họ hỗ trợ Lâm Yến."
Tổng giám đốc cấp tỉnh Ngô Xuyên thì tối 30 mới tới Ô thành, hôm nay tới đều là cùng cấp, Lộ Nam không định thịnh tình khoản đãi, nhưng để tránh hai người này trong lòng không thoải mái, cô vẫn giải thích thêm: "Trước khi hoạt động diễn ra nhiều chuyện vụn vặt, chiêu đãi không chu toàn.
Đợi hoạt động kết thúc để tôi tử tế khoản đãi giám đốc Lý và giám đốc Từ."
Lộ Nam bày tỏ thái độ, Lý Lị và Từ Văn Đào đầu óc còn coi như rõ ràng đều không ý kiến gì.
"Lâm Yến, vậy sáng mai cô tới sân golf, tranh thủ kể lưu trình hoạt động cho họ." Lộ Nam dặn dò.
Lâm Yến gật đầu: "Vâng, giám đốc Lộ." Nói xong, cô ấy mỉm cười với Hạng Phỉ Phỉ, còn Vương Hiểu Tuyết mỉm cười không mấy tự nhiên, Lâm Yến mặc kệ.
...
Lộ Nam có cảm tưởng tầm thường với Từ Văn Đào.
Buổi tối về nơi ở, cô cân nhắc một chút, gọi điện thoại cho Trần Kiêu: "Anh Kiêu, Từ Văn Đào tới Hoa An."
Trần Kiêu cau mày: "Hắn ta định làm gì?" Vương Hưng Long sau đó kể lại cho anh ta nghe, họp tháng văn phòng tỉnh đầu năm, Từ Văn Đào không ngừng lại gần Lộ Nam, e rằng không có ý tốt.
Nhưng theo cách nói của Lộ Nam, Từ Văn Đào hỏi thăm chuyện của anh ta tương đối nhiều.
"Không làm gì, chỉ đi theo Lý Lị tới Hoa An mà thôi." Lộ Nam vừa skincare vừa trò chuyện với Trần Kiêu: "Cho nên, hắn ta rốt cuộc có lai lịch gì? Nếu anh không tiện nói cũng không sao."
Trần Kiêu lập tức trả lời: "Có gì mà không tiện, chỉ là anh chưa điều tra ra Từ Văn Đào có gì dị thường thôi." Nói câu này, Trần Kiêu hơi xấu hổ.
Kế tiếp, anh ta bổ sung: "Từ Văn Đào là người tỉnh Xuyên, điều kiện gia đình hơi khó khăn.
Nhậm chức 7 năm, năng lực làm việc tạm được, đầu tiên là làm nhân viên tiêu thụ, sau đó chuyển chính thức làm nghiệp vụ viên kênh phân phối Nhà hàng, kế tiếp vào ban Nhãn hiệu rượu Kinh Điển, năm trước từng giành giải nhân viên ưu tú, có ưu thế quê quán, tuổi này lên tới chức chuyên viên nhãn hiệu cũng không kỳ quái, hắn ta làm việc ở mấy thành phố anh đều tìm người hỏi thăm, mọi người đánh giá hắn ta không có gì đặc biệt."
[Xem xem, ngay cả Trần Kiêu cũng biết Nguyên Xuyên dùng người không khách quan, cho dù không phải họ hàng thân thích, trong điều kiện ngang nhau, người tỉnh Xuyên thăng chức dễ hơn người quê quán nơi khác.
Chậc...] Nghĩ tới chuyện không thoải mái, Lộ Nam hững hờ nói: "Nếu Vương Hưng Long không khoa trương, vậy em không tin Từ Văn Đào chỉ đơn thuần tò mò về thái tử gia mà thôi."
"Lộ Nam." Trần Kiêu ho khan một tiếng.
"Nói đùa thôi, mọi người lén lút đều gọi anh như thế." Lộ Nam đặt toner xuống, nghiêm mặt nói: "Nhưng, nếu anh không tra ra hắn ta có dị thường gì, vậy chứng tỏ, người sai hắn tới tìm hiểu tin tức của anh, căn cơ ở công ty TNHH tiêu thụ rượu...!rất sâu, từ kênh phân phối tới ban Nhãn hiệu, cho dù là người bản địa thăng chức cũng quá nhanh đi? Nhân viên ưu tú là cấp bậc thế nào? Ai trao giải? Chủ tịch có mặt không?"
Kỳ thực Lộ Nam đã suy đoán ra, cô cảm thấy những chỗ cô không rõ, Trần Kiêu sớm muộn cũng sẽ điều tra ra, chi bằng giúp anh ấy đỡ tốn sức - [Có tính là sốt ruột thì khó thành không? Ta lại có thể nhắc nhở Trần Kiêu, cảm giác này thật là tế nhị.]
Trần Kiêu sửng sốt: "...Em nhắc anh mới nhở, điều tra lúc trước quả thật có điểm mù.
Ngày mai anh đi tìm tư liệu video họp thường niên của công ty năm trước, điều tra chuyện kênh phân phối của hắn ta." Không biết vì sao, Trần Kiêu cảm thấy Lộ Nam tuyệt đối sẽ không bắn tên không đích.
Cho nên phương hướng anh ta hoài nghi, rất có thể là sai.
"Thực ra cũng không mấy quan trọng, hắn ta cho rằng hắn ở trong tối, kỳ thực đã ở ngoài sáng." Lộ Nam lơ đãng nói: "Hơn nữa anh ở Dung thành, hắn ta ở Hải Lâm, hiển nhiên người sau lưng Từ Văn Đào không phải sai hắn tới làm chuyện bất lợi cho anh."
[Muốn bất lợi với anh, thì nên phái người tới cạnh anh, mà không phải tới hỏi thăm một ít chuyện mà ai nấy đều biết ở thành phố anh từng sinh sống - cho nên, người này hao hết tâm tư, cực lớn chỉ để hiểu biết anh hơn mà thôi.]
Thông minh như Trần Kiêu, nghe ra ngụ ý của Lộ Nam, trong lòng cũng biết Lộ Nam phân tích rất đúng, Từ Văn Đào tồn tại căn bản không phải "đe dọa" với anh ta, nhưng: "Nếu Từ Văn Đào có cử động bất thường ở Hoa An, hoặc quấy nhiễu em, em lập tức nói với anh, không, lập tức tìm Ngô Xuyên.
Ngô Xuyên làm việc còn coi như công chính."
Lộ Nam cười: "Quấy nhiễu em? Vậy phải xem anh ta có bản lĩnh này không."
Lời tác giả:
Vở kịch nhỏ:
Cuối tháng 2.
Vương Hưng Long: "Anh Kiêu, cuối cùng thì tôi cũng gọi được cho anh rồi, tôi bảo này, cái tên Từ Văn Đào đó không phải thứ tốt!"
Trần Kiêu cau mày: "Từ Văn Đào làm sao?"
"Hắn cứ sán lại gần Lộ Nam! Ân cần lắm!"
Trần Kiêu: "Tốt, tôi biết rồi."
...
Từ Văn Đào: Tôi? Tôi không hứng thú với Lộ Nam nha!.