Tần Nghiên hiểu tâm trạng của Lão Du.
Mặc dù Lão Du coi trọng Lộ Nam làm chị ta thấy hơi ghen tị, nhưng chị ta không phải người không hiểu thị phi, từ khi cùng trường cho tới giờ, chị ta rất hiểu Lão Du: cả người nhào vào nghệ thuật, có khi đặc biệt cảm tính.
Chị ta cũng cảm kích Lộ Nam, Chương tổng và Điền tổng đưa tiền khiến đoàn phim dư dả hơn chút, quan trọng là phương án marketing mà Lộ Nam đưa ra giúp ích rất lớn.
Những điều này, Tần Nghiên đều ghi tạc trong lòng.
Lộ Nam nhìn tin tức giải trí, thấy đoàn phim "Chu kim sơn" vào ngày 3/3 tới BK, ngày 5/3, Tần Nghiên gọi điện thoại cho cô.
Hai người họ hẹn ăn cơm ở gần công ty của Tần Nghiên.
"Thế này đã đủ hay chưa? Không đủ chị lại lấy thêm một ít." Tần Nghiên móc ra một xấp thiệp mời không ghi tên họ, phía bên phải còn đánh số: "Vốn dĩ hôm nay Lão Du cũng định tới, nhưng tạm thời có phỏng vấn, nên chị bảo trợ lý theo dõi sát sao cậu ta, nếu không cậu ta có thể để tới sang tuần mới làm."
"Đủ rồi ạ." Lộ Nam cười nói: "Đạo diễn Du bây giờ là hương bánh trái trong ngành nha."
Tần Nghiên thở dài một hơi: "Cậu ta cũng coi như khổ tận cam lai.
Nhưng ngành này ai cũng không biết được, 30 năm Hà Đông 30 năm Hà Tây, một bộ phim thành công chưa chắc bộ phim nào cũng thành công.
Chị bây giờ cũng nghĩ thoáng rồi, chỉ cần Lão Du vui vẻ quay phim, flop thì flop thôi."
Nghe câu nói mang ý vị chiều chuộng này, Lộ Nam nhướn mày: "Chị Tần, có cái mới nha."
"A..." Tần Nghiên hơi ngại ngùng vuốt tóc: "Cái tên ngốc này, nhận thưởng, phát điên trong phòng khách sạn, bảo phải tặng cúp cho chị."
Nguyên văn là công lao chia cho em một nửa, cuộc đời anh đã trôi qua một nửa, anh cũng tặng cả anh cho em...!Buồn nôn chết mất!
Lúc nói lời này, chị ta còn vô tình cử động tay phải, Lộ Nam nhìn thấy ngón giữa nhiều thêm một chiếc nhẫn, không xứng đôi với quần áo trang điểm hôm nay.
Lộ Nam lập tức hiểu ra: "Đạo diễn Du thông suốt rồi sao?"
Lúc trước tiếp xúc với họ, Lộ Nam đã âm thầm cảm thấy bầu không khí tế nhị như có như không giữa hai người họ, chỉ là liên quan tới riêng tư của người khác, cô không tiện hỏi - dù sao cô là người biết đáp án từ trước, 2-3 năm sau, hai vị này cũng sẽ im lặng kết hôn.
Tới trước khi Lộ Nam sống lại, hai người họ luôn được phóng viên chú ý, những tin đồn kiểu như liệu Tần Nghiên có thể thuận lợi "lớn tuổi sinh con", hay là phải ra nước ngoài dưỡng thai ùn ùn xuất hiện, khiến chị ấy phải tuyên bố không sinh con, mặc kệ, nhưng cũng khiến người khác rất hâm mộ.
"Ừ." Không biết vì sao, Tần Nghiên rất muốn thổ lộ hết thảy cho Lộ Nam nghe, đại để vì cô ấy hành xử sâu sắc giống một người có thể chia sẻ tất thảy, quan trọng nhất là, cuộc sống của họ không có nhiều điểm chung: "...Kỳ thực, chị cũng biết tốt nhất không nên có tình cảm với đồng nghiệp, kẻo lỡ như chia tay, không những gặp phiền toái trong công việc, còn không thể làm bạn được nữa.
Nhưng..." Chị ta bất đắc dĩ cười khổ, nhưng nếu cảm tình có thể luôn kiềm chế, vậy chính là không đủ thích.
Câu này thật sự rất quen thuộc, Lộ Nam không chỉ nghe thấy một lần, lần trước Phan Toa Toa cũng biểu đạt tương tự.
[Chuyện này có thể nói thế nào? Lý trí và tình cảm đấu tranh với nhau, bất kể giằng co bao lâu, luôn có phương sẽ chiếm thượng phong.]
[Thời gian sẽ giúp bạn làm ra quyết định.]
"Chị Tần, vậy sau này chị còn làm nhà sản xuất của đạo diễn Du không?"
Tần Nghiên gật đầu: "Còn chứ, giao cậu ta cho người khác, chị không yên tâm."
Lộ Nam nhớ lại nói năng cử chỉ hàng ngày của đạo diễn Du: ừm, Tần Nghiên quyết định đúng.
Mặc dù bản thân cô không coi trọng "vợ chồng cùng hợp tác", nhưng chuyện trên thế gian làm gì có tuyệt đối? Tôn trọng và chúc phúc là đủ rồi.
...
Cầm tới thiệp mời, sau đó là phân phát thiệp mời.
Rượu Hài Hòa chỉ có 3 Nhà tiêu thụ, Lộ Nam không nặng bên này nhẹ bên kia, lần lượt gọi cho Mạc tổng, Vạn tổng, Kiều tổng nói sơ qua về thời gian và chủ đề của buổi tiệc, trong đó người hứng thú nhất là Vạn tổng, đáp ứng nhất định sẽ có mặt qua điện thoại; Mạc tổng thì đại để tìm hiểu qua, không muốn tìm cớ từ chối như lúc trước, Kiều tổng của Đông Hưng Xan Ẩm suy nghĩ một lát, cũng đồng ý tới.
Xác nhận bọn họ đều muốn tham gia, Lộ Nam để 3 vị quản lý nghiệp vụ viên như Nghiêm Quan Thành đưa 2 tấm thiệp mời tới chỗ Nhà tiêu thụ của họ.
Cùng lúc đó, cô cũng đưa cho 3 người Nghiêm Quan Thành mỗi người 1 tấm thiệp: "Mặc kệ bản thân họ có đi hay không, nếu đi, trong tiệc rượu các vị để ý tới họ chút; nếu không đi, coi như người một nhà mở rộng tầm mắt."
Còn một tấm thiệp cuối cùng Lộ Nam giữ lại cho mình.
Vừa vặn chia đều 10 cái.
Hành chính Tề Tĩnh cả ngày ở văn phòng nghe Đường Thi làm nũng muốn đi với quản lý kênh phân phối Nhà hàng Hà Đào, nhưng Hà Đào ngày thường hi hi ha ha với cô ta không hề nhả ra.
Tề Tĩnh nói với Lộ Nam những lời vô tình nghe thấy: "Quản lý Hà chỉ cho Đường Thi, nói cô ta có quan hệ tốt với Vạn tổng, bảo Vạn tổng mang đi.
Giám đốc Lộ, Vạn tổng có phải..."
Lộ Nam hững hờ nói: "Vạn tổng nếu muốn mang cô ta tới, là bản lĩnh của cô ta."
Nhưng, Lộ Nam đoán, không thể.
13/3, tiệc mừng công giành giải thưởng của "Chu kim sơn" cử hành ở khách sạn 5 sao nào đó.
Lộ Nam xuống xe ở cửa khách sạn, cảm khái trong lòng: quy cách này, hiển nhiên là không thiếu tiền.
Cô mang theo thủ hạ, đứng ở đại sảnh chờ các Nhà tiêu thụ.
Mạc tổng và cha anh ta cùng tới, Kiều tổng tới với vợ, còn Vạn tổng mang thiếu niên 15-16 tuổi, chắc là con trai bà ấy.
Cho nên cuối cùng, Đường Thi vẫn không thể như mong muốn góp mặt vào tiệc mừng công "Chu kim sơn".
Chứng thực xong thiếp mời, nhóm họ tiến vào sảnh tiệc.
Tần Nghiên làm việc luôn luôn chu đáo, năm ngoái lúc mở tiệc mừng công ở khách sạn lớn Ôn Tuy, không quên bảo nhân viên bày rượu rằng ngoài rượu nho, sâm panh, đồ ngọt, còn phải bày thêm rượu Kinh Điển, Đặc Khúc và Lưu Thông Tiểu Tửu của Nguyên Xuyên - 3 loại rượu này từng xuất hiện trong phim, lần lượt tương ứng với tình trạng kinh tế bất đồng của nhà họ Chu, 3 đời ông cháu uống những loại rượu trị giá khác nhau.
Khi đó trưng bày, khiến không ít người nhớ lại tình tiết về rượu Nguyên Xuyên trong phim, hiệu quả đáng khen.
Lần này, biết được Lộ Nam là giám đốc ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa thành phố BK, Tần Nghiên quyết đoán sai người mua 3 rương rượu Hài Hòa, phải là loại ủ rượu lâu nhất, giá cả đắt nhất, mở rương, trưng bày bên cạnh 3 loại rượu trước đó, có ai uống hay không không quan trọng, chủ yếu là bày tỏ thái độ.
Nhóm Lộ Nam tới, 3 quản lý nghiệp vụ nhìn khu vực trưng bày rượu hiển nhiên hết sức bất ngờ: rượu Hài Hòa của chúng ta, cũng có thể diện lớn như vậy?
Nhóm Mạc tổng thì đánh giá cao Lộ Nam: vị giám đốc Lộ này, xem ra rất nổi bật ở thị trường trước kia.
Đặc biệt Tần Nghiên và đạo diễn Du làm chủ nhà, thân thiện chào hỏi Lộ Nam, khiến 3 Nhà tiêu thụ bắt đầu suy nghĩ, có cần đánh giá lại năng lực của Lộ Nam hay không.
Nhóm Mạc tổng lão luyện trong các trường hợp xã giao, Lộ Nam giới thiệu họ chào hỏi Tần Nghiên, sau đó dung nhập vào đám đông tiệc tối.
Lâm Ngữ Ninh thở phào nhẹ nhõm thừa dịp Vạn tổng đang tán gẫu, lặng lẽ tới gần Lộ Nam, bắt đầu nịnh bợ: "Giám đốc Lộ, bộ lễ phục màu vàng sâm panh này của cô thật đẹp mắt, wow! Đôi hoa tai này là dâu tây à? Hồng ngọc ư, màu sắc đẹp quá, cô vốn trắng, phối hợp như vậy rất tôn lên khí chất đấy..."
Toàn bộ lời khen đều đúng chỗ, nhưng Lộ Nam vẫn cảm thấy, Lâm Yến ngốc nghếch vụng về khen ngợi mình vẫn đáng yêu hơn.
Nghĩ tới Lâm Yến, Lộ Nam bỗng nhớ tới nhân viên ở Hoa An.
Lộ Nam nghe thấy có người gọi tên mình, còn tưởng rằng là ảo giác.
Cô xoay người lại, thoáng giật mình: "Chương tổng? Tiểu Chương tổng?"
Chương Kỳ xuất hiện ở đây đã đủ khiến cô kinh ngạc - không khoa trương thì, ngoại trừ đi công tác, còn lại vị Chương tổng này chính là trạch nam thứ thiệt, mấy hoạt động trước kia của Tần Nghiên anh ta đều không tham dự lời mời; còn tên Chương Lễ này, bây giờ không phải nên ở Singapore sao? Chẳng lẽ lại gây ra họa gì nên về nước?
Chương Kỳ gật đầu với Lộ Nam, thấy cô tò mò nhìn em trai mình, bèn giải thích: "Singapore kinh doanh ổn định, trưởng bối trong nhà kêu nó về nước."
[A, đây là muốn kết thúc cải tạo (thả ra).]
Chương Lễ cà lơ phất phơ: "Giám đốc Lộ, cô keo kiệt thế, chuyển đi mà không nói với tôi một tiếng."
Lộ Nam phải thừa nhận, đây là sai lầm hiếm có trong công việc của cô, tất cả Nhà tiêu thụ ở Hoa An cô đều chào hỏi qua, ngay cả những Nhà tiêu thụ nhỏ ký hợp đồng 500.000 tệ cũng không bỏ sót.
Nhưng, Chương Lễ ở nước ngoài mà, hơn nữa lúc cô chuyển đi, thành tích ở Singapore không tính vào thành tích của văn phòng Hoa An, cho nên nghiêm khắc mà nói, không thông báo cho Chương Lễ hoàn toàn không vi phạm quy định thuyên chuyển của Nguyên Xuyên.
Nhưng, Lộ Nam vẫn xin lỗi, cười nói: "Tôi đi vội quá.
Trùng hợp tiểu Chương tổng cũng tới BK, hay để tôi mời anh ăn cơm, coi như nhận lỗi." Đương nhiên là lời khách sáo.
"Để sau rồi nói.
Tôi chưa chắc đã rảnh, lần này tôi và anh trai tới đây để đàm phán một dự án lớn..." Chương Lễ khoe khoang, sau đó bắt đầu hỏi thăm tại sao Lộ Nam lại chuyển đi.
Lộ Nam là người dễ dàng bị có lệ sao? Tùy tiện nói vài câu, Chương Lễ đã bị cô dắt mũi.
Thời gian hàn huyên trong bữa tiệc là có hạn, Chương Kỳ tìm cơ hội nói với Lộ Nam: "Tôi nghe nói dạo này tập đoàn Nguyên Xuyên có chút phiền phức, nếu cô triển khai công việc khó khăn, có thể suy xét trở lại Hoa An." Đây là muốn đào người.
Chương Kỳ vốn làm ngành kiến trúc, tin tức linh thông về mặt này quá bình thường.
Chỉ là Lộ Nam không ngờ, thoạt đầu Chương Kỳ nửa đùa nửa thật muốn đào người, đến bây giờ vẫn nhắc đi nhắc lại.
"Cảm ơn Chương tổng ưu ái, tôi tạm thời không có dự định này." Lộ Nam vẫn từ chối khéo: "Khách hàng đang tìm, tôi đi trước."
"Giám đốc Lộ cứ suy nghĩ đi." Chương Kỳ đưa mắt nhìn Lộ Nam, sờ tay áo: ngay cả giả vờ nói "tôi sẽ suy nghĩ thêm" cũng không muốn, quả nhiên là không muốn đổi việc.
Chương Lễ vừa đi lấy đồ uống về kinh hãi: "Anh, anh, vẻ mặt này của anh hơi đáng sợ nha."
Chương Kỳ lập tức thu sắc mặt, liếc thằng em: "Uống đi." Nói nhảm ít thôi..