Lộ Nam nhỏ nhẹ hỏi một tiếng: "Đạo diễn Du, ngày thường ngài...!thích xem tiểu thuyết mạng?"
Chắc là xem rất nhiều, chứ không sao lại tìm được quyển truyện còn chưa kết thúc, từ đăng mỗi chương hàng ngày tới ngẫu nhiên mới đăng, thành tích còn rất bình thường của cô.
"Sao, kỳ quái lắm à?" Đạo diễn Du tỏ ra không tán đồng, nói: "Không ngờ cô còn trẻ tuổi mà tư duy đã hạn chế như vậy.
Không sai, tiểu thuyết mạng đúng là văn học kiểu mì ăn liền, quả thật tồn tại tình hình tốt xấu lẫn lộn.
Nhưng tôi kể cho mà nghe, nếu luận trí tưởng tượng và độ sảng, thì tiểu thuyết mạng quả thực làm mọi người sảng tới bay lên! Đúng đúng đúng, cái đó gọi là não động và vả mặt!
Hướng Bắc thẳng thắn vạch trần: "Anh nói xem truyện không có não là thích nhất, có thể khiến anh quên đi những tin đồn vớ vẩn trong cuộc sống đời thực."
Lộ Nam hiểu, giống Trần Kiêu và cô sẽ tới khu trò chơi mỗi khi có áp lực, đọc tiểu thuyết mạng là sở thích giảm stress của đạo diễn Du.
[Không sao, vì có sở thích nhỏ này, càng khiến người đàn ông trung niên này không có vẻ dầu mỡ dễ xuất hiện ở lứa tuổi này.]
[Đạo diễn Du, bản chất văn nghệ.
Đóng dấu.]
"Đừng có đánh đồng tất cả, có những quyển truyện đăng trên mạng rất xuất sắc.
Hơn nữa cuộc sống vốn đã khổ, có lúc muốn xem truyện không đau đầu, không quá đáng nha!" Đạo diễn Du hàng năm "lăn lộn thảm, sống rất khổ, say mê tiểu thuyết mạng, đam mê quét bảng" nhìn Hướng Bắc bằng ánh mắt không tán đồng, quay sang nghiêm túc giải thích với Lộ Nam: "Khụ khụ, đừng nghe cậu ta nói, tôi không chỉ đọc sảng văn mà thôi."
"Có những quyển xuất sắc, đồng dạng cũng có những quyển tùy tiện dừng." Hướng Bắc cắm đao, không phải ghen ghét bạn tốt đánh giá cao tiểu thuyết mạng, chỉ đơn thuần hâm mộ người ta thích dừng là dừng, còn anh ta thì! Lúc làm việc, còn phải tăng ca thức đêm như cơm bữa, "ăn cỏ, vắt ra sữa*".
Đều là làm việc liên quan tới chữ nghĩa, nhưng sao người ta có thể thoải mái tự do như thế!
*Trích trong "Cỏ dại" của Lỗ Tấn.
Nghĩa là nhân dân lao động ăn dùng đều bình thường, nhưng lại sáng tạo ra nhiều giá trị.
Tần Nghiên nhận xét công bằng: "Bởi vì người ta không kiếm tiền, viết là sở thích, còn cậu, cầm tiền làm việc, đó là công việc của cậu."
Thấy bạn gái giúp mình phản bác Hướng Bắc, Lão Du bắt đầu đắc ý nói: "Ai bảo cậu mỉa mai tôi."
Hướng Bắc vẫn nhắc lại câu đó: "Vậy thì sao, truyện anh đang theo dõi còn không phải tạm dừng rồi à."
Double đâm vào tim!
"Cho nên, quyển tiểu thuyết mà đạo diễn Du nói tới tên là gì?" Lộ Nam ôm tâm thái "duỗi đầu là một đao, co đầu cũng là một đao", "biết sớm, siêu sinh sớm", hỏi.
Đạo diễn Du hắng giọng: "Tên của nó rất rõ ràng, gọi là "Trên trời sẽ không rơi xuống bánh thịt"."
Nghe tới đó, Lộ Nam biết thôi xong.
Hướng Bắc chậc lưỡi hai tiếng: "Đặt tên kiểu gì thế này, quảng cáo tuyên truyền chống lừa đảo à?"
"Lão Hướng, cậu biết cậu đang nói năng chua lòm không?" Đạo diễn Du bực bội: "Người ta chỉ là một tác giả nhỏ đăng truyện trên mạng, cậu châm chọc thế làm gì? Rốt cuộc viết gì tôi còn lâu mới nói, không biết tự xem à?"
Hướng Bắc hừ một tiếng rời khỏi vị trí, tới ghế ngồi cầm lấy di động: "Tôi phải xem xem, tiểu thuyết mạng khiến anh mê mệt đến cùng nội dung thế nào."
Đạo diễn Du rì rầm, gào lên với bạn: "Là Lục Giang, nhớ tìm thấy đừng click vào mấy website trước, đều là bản lậu, phải xem bản gốc đấy nhé!"
"Còn phải nhắc?"
Tần Nghiên: hừm, hình như ta mới là bạn gái chính quy của Lão Du nha.
Hai tên này đang tán tỉnh nhau sao?
Đạo diễn Du đưa tay lau mồ hôi toát ra: "Mặc kệ cậu ta, Lộ Nam tôi kể cho cô nghe, cô ngàn vạn lần đừng vì cái tên truyện mà đánh giá thấp nó, kỳ thực nội dung rất khá.
Cô biết truyện hệ thống không?"
Lộ Nam gian nan gật đầu, cô đương nhiên biết.
Khó được thấy có người bằng lòng nghe mình lải nhải mấy chuyện này, đạo diễn Du hào hứng tuôn trào: "Kỳ thực truyện hệ thống đang rất hot hiện nay - nhưng 2 năm trước thì ít người viết lắm.
"Bánh thịt" nghiêm khắc mà nói là truyện phản hệ thống..."
Lộ Nam ấp úng vài tiếng, biểu thị đang nghe.
[Thật là, độc giả diễn giải ngay trước mặt tác giả, có thể nói là hiện trường "xã chết".]
Đạo diễn Du vẫn lảm nhảm: "...Bút danh tác giả cũng có ý tứ lắm, gọi là "Cá mặn nửa nằm nửa ngồi"."
[Không được, có người nghiêm trang đọc ra bút danh của ta, ta ngại ngùng chết mất.]
"Cá mặn rất thú vị, quyển đầu tiên của người này là truyện xuyên nhanh.
Tôi đọc rồi, hành văn chua cay, giống tác giả lâu năm mở tài khoản mới.
"Bánh thịt" giống vở kịch xoay ngược tình tiết, lấy nữ chủ làm nhân vật trung tâm, dẫn ra từng chuyện nhỏ, phong cách thiên hướng kinh dị, mới xem thì thấy có vẻ dài dòng - đặc biệt là mở đầu, hoang đường lắm, nữ chính là người hám làm giàu, bỗng nhiên có một ngày trong đầu vang lên một âm thanh, tự xưng là hệ thống, ra lệnh cho nữ chính phải làm vài chuyện đi ngược lại bản tính của mình." Đạo diễn Du kể lể: "Tôi cảm thấy có thể là tinh thần phân liệt, phải điều trị.
Nhưng xem tiếp lại cảm thấy tình tiết này rất khôi hài, nữ chính yêu tiền như mạng, mỗi lần kiếm được tiền của phi nghĩa, liền bị hệ thống bắt phải tiêu hết - nghĩ xem, có phải vừa đáng sợ vừa hả dạ không?"
Lộ Nam vô cùng khó xử.
Tần Nghiên nói: "Nếu trong đầu tôi mà có thứ này, tôi phải đi làm phẫu thuật lấy ra."
"Nhưng cũng có khuyết điểm."
Lộ Nam thăm dò hỏi: "Vì tạm dừng truyện à?"
Đạo diễn Du lắc đầu: "Không phải cái này.
Nhìn vào kết cấu tình tiết, 200.000 chữ chắc là đã đi được nửa truyện, Cá mặn ắt hẳn có dàn ý đầy đủ, nhưng tới đoạn giữa lại thay đổi phong cách so với mở đầu, mở đầu mang lại cảm giác hài kịch đen, nữ chính vì tiền mà hành vi trước mặt và sau lưng mọi người thật sự rất khôi hài, khiến độc giả bật cười, cười xong còn sẽ mơ hồ chán ghét cô ta - đủ có thể thấy lúc mở đầu truyện, Cá mặn cũng có tình cảm phức tạp với nhân vật dưới ngòi bút của mình; tới đoạn giữa, mặc kệ xuất phát từ hệ thống dạy dỗ, hay là nữ chính bị ép tiêu tiền làm chuyện tốt, nhân vật này có vẻ càng ngày càng thành nhân vật chính diện, thay đổi có vẻ khiên cưỡng.
Có thể thấy, chắc là tâm trạng tác giả có thay đổi rất lớn."
Lộ Nam bất thần hỏi: "Vậy là tốt hay không tốt?"
Đạo diễn Du đánh giá bằng cái nhìn chuyên nghiệp: "Theo xu hướng này, diễn biến của "Bánh thịt" sẽ thiếu tính xung đột.
Cá mặn có khi đổi dàn ý rồi, thật đáng tiếc..."
[Nhất châm kiến huyết.
Không hổ là dân chuyên.]
Đời trước lúc bán bản quyền truyện này có kết thúc SE, cuối cùng bởi vì không chịu nổi độc giả đe dọa gửi dao, ở ngoại truyện viết kết cục kiểu OE.
Đời này, cuộc sống của cô xảy ra quá nhiều thay đổi, còn đều phát triển theo hướng tích cực, cho nên không có tâm trạng viết giống đời trước.
Tần Nghiên nhìn anh ta: "Nói gì thì nói, người ta tạm dừng truyện rồi." Chị ta tuyệt đối không thừa nhận bản thân cũng bị Lão Du kể mà thấy hứng thú, dự định buổi tối lén mở ra xem chút.
"Ôi, đúng vậy." Đạo diễn Du lầu bầu vài câu, chung quy tạm thời từ bỏ ý nghĩ này, dù sao những người xung quanh đều khuyên anh ta rất nhiều lần, mặc dù anh ta không bận tâm danh tiếng của mình - dù sao trước kia đều bị đồn flop, nhưng vẫn phải suy nghĩ cho các đối tác một chút.
Lộ Nam nhẹ nhàng thở phào một hơi.
[Vậy, tiếp tục dừng truyện cũng không sao...!nhỉ?]
...
Hôm sau, bọn họ rời khỏi suối nước nóng nghỉ dưỡng.
Đạo diễn Du tối qua thức đêm hoàn thiện ý tưởng phim quảng cáo của Lộ Nam, tối nay có thể sắp xếp nội dung quay chụp, bảo sẽ gửi vào mail của Lộ Nam, nếu thuận lợi, thứ Hai có thể tới lấy cảnh.
Lộ Nam gật đầu: "Ngài vất vả rồi."
"Không sao." Đạo diễn Du quay sang nhìn ông bạn già: "Lão Hướng, tối qua cậu làm tặc hả?" Vành mắt đen sì.
Hướng Bắc lườm anh ta: "Tối qua tôi xem xong hết truyện của Cá mặn nửa nằm nửa ngồi rồi."
"Thế nào?"
Hướng Bắc bướng bỉnh nói: "Cũng được."
Tối qua Tần Nghiên cũng xem, nhưng chả thấy gì hay, trong lòng tính toán, Lão Du và Hướng Bắc nhạy bén hơn ta ở mặt này, ta có cần tiếp xúc website Lục Giang, mua bản quyền chuyển thể không nhỉ - có nửa truyện cũng không sao, bắt tác giả lấy tiền rồi viết tiếp, đối phương không có thời gian viết tiếp cũng không sao, bán đại cương là được; còn việc quay phim, Lão Du khỏi cần nghĩ, nhưng nếu cậu ta muốn dạy đồ đệ, thì có thể giao cho tân nhân luyện tập.
Lộ Nam còn không biết, Tần Nghiên đang định tìm ra cô và an bài sản xuất.
Lúc này Lộ Nam về chỗ ở đặt hành lý, đổi quần áo, lấy chìa khóa xe từ chỗ Dư Trụ.
Không sai, hai chiếc xe của văn phòng sáng nay mới ra khỏi cửa hàng, có biển số xe tạm thời, Lộ Nam vừa khéo dùng tới.
Mạc tổng hẹn gặp Lộ Nam đương nhiên là ở cửa hàng tổng của Vinh Bảo Tửu Nghiệp.
Anh ta đi thẳng vào vấn đề: "Vinh Bảo Tửu Nghiệp của chúng tôi, quả thực thấy hứng thú với một phần hoạt động mà giám đốc Lộ đưa ra."
Một phần? Bắt đầu cò kè mặc cả rồi đây.
Lộ Nam hiểu.
Mạc tổng hiển nhiên hỏi thăm tin tức, anh ta hứng thú với sự kiện thương mại tơ lụa trong nước và nước ngoài này, nhưng lại không thích tài trợ cho Hội nghị thượng đỉnh.
Lộ Nam suy đoán, có phải bởi vì BK là thủ đô, vài năm trước cường độ đề cao thanh liêm rất lớn, cho nên Mạc tổng e dè?
Cô dự định giải thích kỹ kiểu tài trợ này có gì khác so với "tài trợ" trước kia, bỗng dưng thư ký gõ cửa: "Mạc tổng, ông chủ tới."
Lộ Nam biết, ông chủ trong miệng thư ký là cha của Mạc tổng, "thái thượng hoàng" của Vinh Bảo Tửu Nghiệp.
Ông chủ Mạc chừng 70 tuổi, tinh thần quắc thước, giọng như chuông lớn, vừa gặp liền nói: "Vị này chính là giám đốc mới của rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên đấy hả?"
Lộ Nam đứng lên gật đầu, chào hỏi ông ấy.
"Tốt, trẻ tuổi lắm." Ông chủ Mạc tự dưng nói một câu khó hiểu, rồi xua tay: "Cứ trò chuyện đi, tôi hôm nay đi qua đây mà thôi."
Lời này, đừng nói là Lộ Nam, ngay cả thư ký vừa mở cửa cũng không tin.
Lộ Nam không đoán được ông chủ Mạc bỗng dưng xuất hiện làm gì, nhưng việc cô muốn làm đều là song thắng cho Nguyên Xuyên và Vinh Bảo Tửu Nghiệp, bèn nói: "Như vậy, để tôi giải thích tài trợ Hội nghị thượng đỉnh có gì khác so với những hình thức tài trợ dĩ vãng.".