Chương Kỳ cầm chén trà, suy nghĩ tính hợp lý và tính khả thi của đề nghị này.
Nghiệp vụ công ty rượu 2 năm nay mặc dù chủ yếu do giám đốc Phạm phụ trách, nhưng Hoa An và Singapore mỗi quý, nửa năm, hàng năm báo doanh thu Chương Kỳ đều nhìn qua.
So với dự tính ban đầu "tìm chút việc cho thằng em lêu lổng làm", Chương Kỳ bây giờ không phải hoàn toàn không biết gì về ngành rượu trắng này.
Trong mắt anh ta, so với ngành kiến trúc, hàng tiêu dùng nhanh như rượu trắng không chỉ nhanh ở mức độ bán ra trên thị trường, mà chu kỳ thu hồi vốn cũng rất ngắn.
Ví dụ như dự án quy mô như TTTM Ô thành, từ đấu thầu tới nghiệm thu trả tiền, từ đầu tới cuối số tiền bỏ ra phải 9-10 con số, chu kỳ dài có thể tới vài ba năm, cuối cùng còn phải áp tiền kỹ quỹ.
Tuy nhiên ngành rượu trắng thì không giống thế, hợp đồng tiêu thụ rượu trắng 10 triệu, mỗi lần trả tiền hàng cho xưởng chỉ 2-3 triệu tệ, số tiền này dùng để nhập hàng, sau đó về cơ bản đều có thể bán xong trong một quý, cầm được hồi khoản, phần lãi còn hết sức khả quan.
Có thể nói, nghề kiến trúc quả thật kiếm tiền, nhưng kiếm không nhanh, hơn nữa còn đi kèm mạo hiểm cao.
Làm bên nhận thầu, bọn họ bất luận giao tiếp với khách, đàm phán, xã giao, hay là trả giá với nhà cung ứng, mua sắm, nghiệm thu hàng hóa, hoặc đấu trí đấu dũng với đơn vị thi công, chuyện phiền toái đều nhiều hơn so với bán rượu.
Với tính cách của Chương Lễ, bảo nó bình tĩnh tập trung làm công trình, nó không thể làm được.
Cho dù nó muốn làm, nhà họ Chương cũng không mấy yên tâm, sợ Chương Lễ sĩ diện, lỗ tai lại mềm, làm ra chuyện hồ đồ (thí dụ như làm trung gian giới thiệu tài nguyên cho bạn cuối cùng hố nhà mình, chuyện này Chương Lễ từng làm không ít), thậm chí còn có thể phá hỏng danh tiếng của Tứ Phương Kiến Trúc.
So sánh thì, nghiệp vụ rượu dễ hơn nhiều.
"Thằng nhóc phá gia chi tử này dù lỗ tai có mềm, thì cùng lắm là cho không chút rượu cho đám hồ bằng cẩu hữu uống.
Chút tiền ấy, không đáng kể." - Đây là nguyên văn lời cha Chương, cũng là suy nghĩ của Chương Kỳ.
Lần này Chương Kỳ, Chương Lễ tới BK, cha Chương tìm con trưởng, tâm sự hồi lâu.
2 năm trước, Lão Chương lùi về cuộc sống bình thường từng khuyên con trưởng tham nhiều ăn không hết.
Nhưng lần này, Lão Chương cũng ngại ngùng "thừa nhận sai lầm" với con trưởng: "Cha vẫn dùng ánh mắt và lối tư duy cũ để nhìn nhận vấn đề, đã lạc hậu rồi.
Ngay cả mẹ con đều bảo cha sau này đừng gợi ý lung tung với con nữa, đúng vậy, cha còn không sáng suốt bằng bà ấy, nhìn vấn đề thấu triệt.
Công ty giao cho con bao năm rồi, gặp chuyện nên xử lý thế nào con hiểu rõ, không cần nghe cha.
Nhưng cũng phải nói, nếu sau này cha không nhịn được lải nhải, thì con vẫn nên có lệ vài câu để cho người làm cha như ta đỡ bẽ mặt."
Chương Kỳ gật đầu.
Kỳ thực anh ta đã làm thế rồi - điểm này không cần nói rõ.
Cha Chương hài lòng gật đầu: "Em trai con, lòng dạ và thủ đoạn đều không bằng con, may mà bây giờ chín chắn hơn.
Nó tới BK, cha không lo gì, chỉ lo nó nhàn rỗi quá." Chi nhánh của Tứ Phương Kiến Trúc ở BK đều có chuyên gia làm việc chuyên nghiệp, Chương Kỳ sau này chỉ 1 tháng tới 1 lần, như vậy cần Chương Lễ ở đây, giữ vai trò giám sát.
Nói thật, cũng thật sự tương đối nhàn rỗi.
Biết con ai bằng cha, cha Chương (hoặc giả là cả nhà họ) đều biết, Chương Lễ hễ nhàn sẽ sinh sự.
Chương Kỳ nói: "Cha yên tâm, con sẽ kiếm việc cho nó làm."
Cho nên mới tìm tới Lộ Nam.
Chương Kỳ có cảm tưởng tốt với Lộ Nam, thậm chí mấy lần muốn mời cô về làm việc.
Từ phương diện công việc: Rượu Nguyên Xuyên một dạo đè hàng ở Hoa An - đây là chuyện mà vị giám đốc Lưu trước Lộ Nam làm ra.
May mà Lộ Nam tìm lối khác, thật sự đưa rượu Nguyên Xuyên lên các bàn tiệc thương mại ở Hoa An, hơn nữa lúc đó dùng thời gian chưa tới 3 tháng, giải quyết vấn đề tồn kho của công ty con.
Còn thành công tổ chức đủ loại hoạt động, mở ra thị trường Hoa An, tăng lượng tiêu thụ lên gấp 3.
Từ phương diện cá nhân: Cô ấy đề nghị để Chương Lễ "trưởng thành", làm Lưu Dương chủ động tách khỏi Chương Lễ, còn thuận miệng đề nghị khiến Chương Kỳ kiếm được 2 triệu tệ, thuận tiện móc nối quan hệ với khách sạn lớn Ôn Tuy, tiến tới giúp anh ta đạt được công trình công viên khu phim trường.
Từng việc từng việc đối với Tứ Phương Kiến Trúc, công ty rượu Tứ Phương và Chương Kỳ, Chương Lễ, đều là những việc chỉ có chỗ lợi không có chỗ hỏng.
Đại khái là những nơi quan niệm dòng họ mạnh, bầu không khí thương nghiệp nồng đậm đều tương đối tin phong thủy.
Người Hoa An đại đa số đều tin, Chương Kỳ mặc dù tuổi không lớn, nhưng cũng không phải ngoại lệ.
Anh ta nghĩ: Có lẽ Lộ Nam quả thật vượng nhà họ Chương ta.
Có người đáng tin ở BK, Chương Kỳ yên tâm đưa thằng em lêu lổng tới đây.
Vừa rồi Lộ Nam đề nghị hợp đồng rượu Hài Hòa 3 triệu tệ ở BK, trong lòng Chương Kỳ còn không mấy hài lòng: ít quá.
BK có trình độ kinh tế hoàn toàn bất đồng với Hoa An, với hiểu biết của anh ta, 3 triệu tệ là quá ít, cho dù Lộ Nam không cố ý sơ sẩy thờ ơ khách hàng nhỏ, nhưng chỉ ký hợp đồng vài triệu tệ, phỏng chừng 2 tháng cô ấy đều không rút ra được một ngày "quản" Chương Lễ.
May mà Lộ Nam chủ động nói tới quyền tiêu thụ ở hải ngoại, nếu không Chương Kỳ đại khái làm doanh nhân 10 năm rồi lại phải làm chuyện hoang đường như chủ động bảo phía xưởng tăng lượng hợp đồng.
Chương Lễ không biết dự tính của anh trai, cho rằng bây giờ anh ta có ưu thế người mua, kiêu căng nhìn Lộ Nam: "Lại ký hợp đồng tiêu thụ nước ngoài nữa? Singapore về cơ bản chỉ bán được từng đó, 1 năm bán từ 3 triệu lên 5 triệu, đâu có dễ?"
[...Ngài còn nói ra được, người nỗ lực là các nhân viên nha, không khoa trương thì, tôi nghe Lâm Yến nói Lưu Dương ở Singapore vô cùng liều mạng, thành tích nơi đó có ít nhất 1/3 do chị ta làm ra, cho tới giờ chị ta vẫn không muốn về nước đâu.]
"Ngồi không ra ngồi, sao lại nói với giám đốc Lộ như thế?" Chương Kỳ quát một tiếng.
Chương Lễ vừa rồi còn rung chân thoáng cái ngồi nghiêm chỉnh.
Chương Kỳ quay sang bảo Lộ Nam: "Giám đốc Lộ nghĩ thế nào? Em trai tôi nói cũng không sai, Singapore chỉ lớn từng đó, rượu Hài Hòa ở Singapore cơ bản đã bão hòa."
Lộ Nam tính sẵn: "Singapore vị trí địa lý ưu việt, cho dù rượu Hài Hòa ở đó có lượng tiêu thụ bão hòa, nhưng các quốc gia xung quanh nó lại vẫn là thị trường trống.
Đông Nam Á đông đảo người Hoa, đầu tiên là văn hóa rượu trắng đã được bản địa tán thành, tiếp đến..." Tiếp đến là năm nay trên bản tin nhắc tới rất nhiều lần, Thương mại tơ lụa hiện đại - chia làm lục địa và trên biển, tuyến đường biển phía Nam phải đi qua Eo biển Malacca.
Bản thân Chương Kỳ ngày thường thích xem bản tin thời sự chính trị, năm đó Ngô Xuyên tới Hoa An tán gẫu với anh ta suýt thì không tiếp nổi.
(Chương 173)
Bây giờ anh ta trò chuyện với Lộ Nam, hoàn toàn khác với đám đàn ông cơm no rượu say thổi phồng về những việc lớn quốc gia, mà là từ xu hướng chính sách phân tích phương hướng phát triển của ngành rượu trắng sau này - đây là nội dung Lộ Nam chủ yếu nói.
Một nghề thông, mọi nghề thông, những chính sách này, cộng cả tư liệu thường truyền đạt những thứ được nhà nước coi trọng nhất hiện tại, cũng cùng một nhịp thở với nghiệp vụ kiến trúc của Tứ Phương Kiến Trúc.
Mặc dù chênh tuổi nhiều, nhưng Chương Kỳ và Lộ Nam trò chuyện rất hợp ý.
Chỉ khổ cho Chương Lễ.
Anh ta không hứng thú với những việc này, ngồi cạnh họ mà như ngồi trên bàn chông, muốn dịch mông, ghế phát ra tiếng kẽo kẹt, đã bị ông anh trợn mắt lườm.
"Em, em đi wc một chuyến." Đi wc là cớ rất dễ dùng, thời học sinh không muốn học môn không thích, anh ta đều trốn như vậy.
Chương Lễ ngoại trừ giờ thể dục, thì chưa từng hứng thú với môn học nào.
Chương Kỳ hững hờ xua tay với em trai, Lộ Nam thì tranh thủ cười khách sáo với tiểu Chương tổng ngốc nghếch nhiều tiền.
Chương Lễ: nhìn thấy không, tên ta có chữ "Lễ", nhưng ta hoàn toàn không thấy hai người lễ phép với ta.
Tiểu Chương tổng chửi mắng.jpg
Anh ta đi wc, giảm bớt áp lực khi đối diện với hai vị tác phong cường thế như nhau, lúc ra rửa tay nhìn thấy người quen mắt: "A, là cậu hả? Cậu cũng uống trà ở đây à?" Người giỏi xã giao hầu như đều thế này, đụng tới người quen ở wc cũng nhiệt tình chào hỏi.
Trì Yến thoáng nhìn, mới xác nhận người anh em hớt tóc lên trên này đang nói với mình.
Cậu ta cảm thấy đối phương có chút quen mắt, nhưng không biết gặp ở đâu.
"Tháng trước, ở cửa hàng vịt! Cậu còn hỏi tôi, cô gái ăn cơm với tôi có quan hệ gì..."
Anh ta nhắc nhở, Trì Yến bỗng nhớ ra - chính là tên playboy này! Chính là hắn! Chính là hắn đánh lạc hướng mình, làm mình cho rằng giữa hắn và đàn chị có quan hệ thân mật gì đó!
Này thật là: (Trì Yến đơn phương) kẻ thù gặp nhau, vô cùng tức tối.
Hai người họ đối thoại thật sự hơi kỳ lạ, một người đàn ông ra khỏi buồng wc liếc nhìn họ vài lần: quả thật trông sáng sủa, khó trách làm nghề đó.
(Vịt=trai bao)
"Ánh mắt của người đó bị sao thế? Sao cứ là lạ?" Chương Lễ vẩy nước khỏi tay.
Trì Yến ngứa mắt, lấy giấy vệ sinh cho anh ta, lắc đầu nói: "Không biết, chắc là mắt lé."
"Cảm ơn." Chương Lễ lau tay xong, vo khăn giấy ném vào thùng rác, bỗng hoàn hồn: "Không đúng, sao cậu lại ở đây? Không phải bám theo Lộ Nam đấy chứ? Tôi bảo này, làm thế không tốt nha..." Lải nhải một đống, căn bản không để Trì Yến giải thích.
Nghĩ tới hơn tháng trước cậu ta hỏi thăm tình hình đàn chị, đối phương tỏ ra giống tên chơi bời, giọng nói thì lỗ mãng (Chương Lễ: má nó, lão đây luôn nói chuyện kiểu đó), Trì Yến vốn đã khó chịu với Chương Lễ, bây giờ bị đội mũ kẻ đeo bám, thù mới hận cũ thêm lên, giọng nói cậu ta cũng thiếu kiên nhẫn: "Tôi tới đây uống trà liên quan chó gì đến anh?"
"A, mạnh miệng nhỉ?"
Hai người họ không đánh nhau, nhưng Chương Lễ ỷ vào thân người và sức mạnh, kéo Trì Yến xô xô đẩy đẩy tới phòng riêng của Lộ Nam và anh trai: "Lộ Nam, cô xem, lần trước chính là tên này, lén lút hỏi tôi chuyện của cô đấy.".