Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức


Hôm nay lúc triển lãm gần kết thúc, Lương Hi Minh nhích lại gần, cố gắng tươi cười hỏi Cừu Siêu Quần: "Buổi tối chúng ta chiêu đãi khách hàng ở đâu? Có phải khách sạn thỏa thuận giá không, chỗ đó không đủ xa hoa."
Cừu Siêu Quần và Lộ Nam đưa mắt nhìn nhau: ai là chúng ta với anh ta? Bắt đầu sắm vai quần chúng nhiệt tình hiến kế sao?
Vốn dĩ, trước cơm trưa, Lương Hi Minh cũng nghe thấy Lộ Nam và Dennis hẹn nhau buổi tối phẩm rượu thuận tiện đàm phán hợp tác.
Anh ta muốn biết, cái cô Lộ Nam này rốt cuộc dùng thủ đoạn gì mà liên tiếp ký được khách hàng mới!
Lương Hi Minh trong lòng cũng tính toán, lần trước sau chuyện đi tìm 3 công ty tàu biển đó, hiện tại anh ta và Lộ Nam chỉ duy trì thể diện ngoài mặt mà thôi, nếu tùy tiện đòi tới, cô ta nhất định sẽ không đồng ý.

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, hôm nay nếu là sân khấu của rượu Kinh Điển, chiêu đãi khách hàng tiềm năng, anh ta cũng tuyệt đối sẽ không để người của ban khác nhúng tay.
[Nhưng...!ta cũng không muốn cướp khách hàng của họ, chỉ muốn nhìn xem, học hỏi, không được sao?]
Ôm tâm trạng này, Lương Hi Minh dùng phương pháp am hiểu nhất, dự định đi từ trên xuống dưới, sau giờ ăn trưa tìm cơ hội lén đi vào góc gửi tin nhắn cho Hạ tổng, nói không nghe rõ thời gian và địa điểm buổi tiệc buổi tối, cũng ngại hỏi lại Cừu Siêu Quần.
Hạ tổng ăn muối nhiều hơn Lương Hi Minh ăn cơm, trả lời thẳng: "Tôi cũng không biết, Cừu Siêu Quần nói đặt xong khách sạn sẽ gọi cho tôi."
Lương Hi Minh bị từ chối có lệ đành phải mặt dày làm thân với hai người trẻ tuổi này.
Cừu Siêu Quần ngứa mắt cái vẻ giả vờ của anh ta, mặc dù đều sĩ diện, nhưng tên nhóc Trần Kiêu lại khiến người khác thích hơn - kẻ vặn vẹo nhiều nhất là anh, có lợi ích sáng mắt xông về phía trước vẫn là anh, chỉ cần có chuyện tốt là phải có phần anh?
Thế là Cừu Siêu Quần cười ha ha: "Anh Lương, anh bận rộn cả ngày, buổi tối về nghỉ đi, chuyện khác không cần anh bận tâm."
"Ôi, anh Cừu, tôi chỉ nghĩ, người nước ngoài uống siêu giỏi, Hạ tổng và Trần tổng ngày mai còn phải tiếp tục dự họp, như vậy chỉ có hai người họ, e rằng không đọ nổi.

Tôi đi cùng, thêm một người thêm một phần sức nha." Hiếm thấy, Lương Hi Minh nói năng rất thành khẩn.
Cừu Siêu Quần vừa định làm vai ác, khóe mắt thấy Lộ Nam ra hiệu, bèn lưu manh nói: "Chuyện này hỏi tôi vô dụng, Lộ Nam là người quyết định, anh phải hỏi cô ấy."
Vừa rồi Lương Hi Minh cố ý hỏi Cừu Siêu Quần mà không phải Lộ Nam, không ngờ xoay một vòng, quyền quyết định vẫn nằm trong tay Lộ Nam, anh ta quả thật khó xử.
Nhưng để có thể đi theo, Lương Hi Minh quyết định chịu nhục, cho dù Lộ Nam châm biếm vài câu, anh ta cũng định nhẫn nhịn.
Anh ta đoán sai rồi, Lộ Nam không hề muốn khó xử anh ta, chỉ đánh giá anh ta một chút, rồi trước khi anh ta sợ hãi thì cười tủm tỉm gật đầu: "Được, như vậy vất vả giám đốc Lương tăng ca nhé."
"A ha ha, Lộ tổng nói đùa, có gì vất vả đâu." Lương Hi Minh được như mong muốn thở phào nhẹ nhõm.
Vậy nên, giảng viên Đường để lại một sinh viên nam, bảo cậu ta đi cùng Viên Lệ rồi trở về cùng nhau, còn bản thân cô ấy thì mang theo học trò về trước.
Sau đó, 6 nghiệp vụ viên Nguyên Xuyên cũng tan làm, nhân viên ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa và ban Thị trường nước ngoài hôm qua đều nghe đồng nghiệp nói, dựa theo cách thức tới ban sáng, gọi chung taxi tới ga tàu điện ngầm, rồi ngồi tàu điện ngầm về ký túc xá; nghiệp vụ viên ban Nhãn hiệu rượu Kinh Điển thì không may mắn như hôm qua, bởi vì giám đốc Lương Hi Minh của họ làm ra một chuyện hết sức buồn cười, anh ta nắm chặt lấy Cừu Siêu Quần, vừa lôi vừa kéo người nhét vào ghế sau xe mình, sau đó bản thân cũng mau chóng chui vào, vừa tóm tay Cừu Siêu Quần, vừa hạ cửa kính xuống nói: "Lộ tổng, các cô đi trước, chúng tôi đi theo phía sau." Nói xong quay cửa kính lên, ra hiệu cho tài xế khóa cửa xe lại.
[Đây là sợ chúng ta đổi ý bỏ mặc anh ta, cho nên bắt "con tin" sao?]
Lý Thanh từ khi theo Lộ Nam luôn kiệm lời, cảm giác tồn tại thấp nhưng luôn để ý mọi việc, tiến lên gõ nhẹ vào cửa kính: "Giám đốc Lương, làm phiền anh mở cửa xe ra, chìa khóa xe của chúng tôi ở chỗ Cừu tổng." Cô ấy lấy được chìa khóa xe, mở cửa xe, thuận thế mở hàng ghế sau cho Lộ Nam.
Lộ Nam nói với Viên Lệ và sinh viên năm 3 sắp lên năm 4 đang trợn mắt há mồm: "Hai bạn cũng lên xe đi.

Lý Thanh, tới khách sạn lớn BK."
"Vâng, Lộ tổng."
Sinh viên nam còn biết ý, chủ động ngồi vào ghế lái phụ.
Dọc đường, Lộ Nam hỏi Viên Lệ: "Trước kia từng tham gia tiệc rượu thương mại chưa?"
Viên Lệ gật đầu: "Từng tham gia rồi.

Tôi là lính quèn, không ai để ý, cho nên chỉ biết vùi đầu ăn."
Lộ Nam hiểu ngụ ý của cô ấy, thản nhiên nói: "Hôm nay cũng không khác mấy.

2 ngày này cô cũng thấy rồi, doanh nhân tham gia triển lãm đa phần đều tự mang hoặc tới TQ thuê phiên dịch viên, vị doanh nhân người Nga này lần đầu đàm phán thương mại với Nguyên Xuyên ta, sẽ không ký hợp đồng ngay.

Bảo cô tới chỉ để đề phòng thôi, nếu phiên dịch viên của họ giống vị khách Thái Lan tìm người không chuyên nghiệp, thì e rằng cô phải giúp chúng tôi trao đổi công việc."
Xã hội TQ thường có lệ ký hợp đồng trên bàn rượu đối với những hợp đồng dựa vào nhân mạch, nhưng dính tới hợp đồng lớn đa quốc gia, rất hiếm khi ký hợp đồng ngay trong lần đàm phán đầu tiên.
Đây cũng là một trong những lý do Lộ Nam đưa Viên Lệ tới - tối nay không có bí mật thương nghiệp gì.
Viên Lệ tỏ ra đã hiểu.
Lộ Nam mỉm cười: "Cứ thả lỏng, nếu lát nữa thật sự cần bàn chính sự, cuối cùng hợp đồng chính thức nhất định có 3 bản Trung, Anh, Nga, tới lúc đó chưa biết chừng còn cần làm phiền tới cô." Cô nói vậy, đương nhiên là tỏ ra hài lòng với trình độ phiên dịch của Viên Lệ hôm nay.
Viên Lệ đương nhiên cũng rất mong mỏi có thể tiếp xúc nhiều với những cuộc đàm phán thương mại đa quốc gia, nghe vậy, trong lòng càng tập trung tinh thần, dự định buổi tối tai nghe bát phương.
Chàng sinh viên ngồi ghế trước tò mò liếc nhìn ra sau: ừm, vị Lộ tổng này thoạt nhìn rất trẻ, nhưng cô ta vô cùng lợi hại, vừa rồi người đàn ông lớn tuổi nhất chức vụ không cao bằng, hơn nữa có vẻ rất sợ cô ta.
(Lương Hi Minh lần nữa bị nhục: người đàn ông lớn tuổi nhất? A, phải rồi, là sự thật khách quan ta không thể phủ nhận.

Nhưng sợ? Đùa chắc, ta sao lại sợ Lộ Nam!)
Lộ Nam trò chuyện vài câu với Viên Lệ, giảm bớt căng thẳng cho cô ấy, sau đó bảo Lý Thanh: "Tôi chợp mắt một lát, gần tới nơi thì đánh thức tôi." Dù cho tố chất thân thể của cô rất tốt, từ khi sống lại cũng chú ý dưỡng sinh và rèn luyện, nhưng dạo này cường độ công việc cũng rất lớn đối với cô.
Lý Thanh đồng ý, còn chỉnh cao điều hòa lên chút.
Chốc lát sau, trong xe chìm vào yên lặng.
Xe trước yên tĩnh, nhưng xe sau, Lương Hi Minh luôn tán gẫu với Cừu Siêu Quần không ngớt.
Đáng thương Lão Cừu, dạo này cũng vất vả lo toan, vốn định ngủ bù trong xe, nhưng bây giờ mệt rã rời cũng không thể ngủ được.
Anh ta bị ép phải tán gẫu với Lương Hi Minh, tập trung tinh thần, tên đần này (phải, không cho Cừu Siêu Quần chợp mắt trong xe, anh ta bèn tuyên bố trong lòng Lương Hi Minh là tên đần nhất năm nay) liên tục nói phương ngôn, cố gắng kéo gần khoảng cách, nhất định không có ý tốt gì, Cừu Siêu Quần sợ buồn ngủ khiến anh ta lỡ lời gì đó, chỉ có thể véo mạnh vào đùi, đánh bay cơn buồn ngủ.
Cuối cùng kết thúc hơn tiếng giày vò, hai chiếc xe dừng lại, Cừu Siêu Quần đi nhanh vài bước, tới gần Lộ Nam, giả vờ nói chính sự: "Lộ Nam, buổi tối chuẩn bị rượu cần uống chưa?"
"Thời tiết quá nóng, dạo này cốp xe không để rượu, buổi chiều em bảo Nghiêm Quan Thành tới chỗ hành chính lấy 3 rương rượu Hài Hòa 12 năm, đã giao cho trợ lý Địch rồi." Lộ Nam đương nhiên đã sắp xếp thỏa đáng.
Lương Hi Minh vốn dỏng tai nghe ngóng, thấy 3 rương = 18 bình, vội vàng hỏi: "Lộ tổng, có nhiều quá không?"
"Không nhiều, người Nga uống giỏi lắm." Cô nghiêm túc nói.
Lương Hi Minh tính toán trong lòng, bên phía công ty mình: Hạ tổng, Trần Kiêu, 2 thư ký của họ, ta, Cừu Siêu Quần, Lộ Nam, thư ký của Lộ Nam, tài xế của ta, tài xế của ta thì nhất định không thể uống rượu, ta còn trông mong lỡ say để anh ta đưa về nhà.

Nhưng, nhưng nếu 18 bình, thì ước chừng tối nay chia bình quân mỗi người một bình thôi, hoặc cho tài xế thêm tiền, để anh ta đỡ hộ ta, sau đó gọi lái thay đưa về - cũng không phải không được! Không biết rốt cuộc đám người nước ngoài tới bao nhiêu người...
Đợi Lương Hi Minh bắt đầu sinh ra chứng vọng tưởng bị hại, hoài nghi Lộ Nam định trả đũa anh ta trên bàn tiệc, Lộ Nam bỗng cười: "Chiêu đãi bạn bè nước ngoài mà, phải hào phóng, uống không được thì để họ cầm về."
Lương Hi Minh lén thở phào một hơi.
...
Khách sạn lớn BK ở trung tâm thành phố, Hạ tổng và Trần Kiêu tới đây rất tiện, Cừu Siêu Quần đặt lịch phòng riêng xong, trợ lý Địch đã tới trước, sắp xếp xong rượu và thức ăn.
Thừa dịp bọn Tây - a không không không, thừa dịp doanh nhân Nga còn chưa tới, Lộ Nam chủ động kể về lai lịch của vị khách Dennis cho Hạ tổng và Trần Kiêu nghe: "Buổi sáng lúc trao đổi danh thiếp, vị Dennis tiên sinh này tên đầy đủ là Dennis Usmanov, trên danh thiếp in tên công ty và phạm vi nghiệp vụ đều liên quan tới thương mại, buổi chiều tôi tra cứu trên mạng, họ này khá có tiếng tăm ở Nga, gia tộc họ chủ yếu kinh doanh sắt thép, vận chuyển và đầu tư; mà công ty của Dennis tiên sinh chắc là một trong số những công ty cổ phần thương mại trực thuộc tập đoàn gia tộc, nếu tôi không đoán sai, Dennis tiên sinh rất có khả năng là con trai dòng chính của gia tộc Usmanov.
"Nếu cậu ta không phải thì sao?" Lương Hi Minh vặn hỏi, anh ta muốn nói: nếu như tên Dennis này không phải con dòng chính của gia tộc Usmanov, vậy chúng ta có cần trịnh trọng chiêu đãi thế này không?
Lộ Nam hơi rũ mắt, trong trường hợp công khai cô thường không châm biếm ai: "Vậy dù sao anh ta vẫn mang họ Usmanov."
[Thật phiền chán, dòng họ và huyết thống mặc dù nghe thì là chuyện chỉ có ở xã hội phong kiến, nhưng ai có thể phủ nhận đây cũng là một cộng đồng xã hội ổn định thường thấy?]
[Nếu không sao anh có thể ngồi vững vị trí giám đốc ban Nhãn hiệu rượu Kinh Điển BK? Chỉ chuyện Lý Hạo Bạch đã đủ khiến anh vất vả ứng phó rồi.]
[Dù sao quan hệ thông gia cũng là người thân...!phải không?!]
Nói xong, cô liếc nhìn Lương Hi Minh.
Hạ tổng gật đầu: "Có thể tham dự triển lãm đều là những doanh nhân tương đối lợi hại ở các nước, tôi biết giám đốc Lương lo lắng xuất phát từ cẩn thận, nhưng giám đốc Lộ có kiến giải độc đáo về thị trường hải ngoại, chúng ta nên nghe theo suy nghĩ và ý tưởng của cô ấy thì hơn."
Lương Hi Minh: tức giận!
Lộ Nam mịt mờ chọc Lương Hi Minh một cái, sau đó cười với Hạ tổng: "Phiên dịch Viên bảo tôi, Dennis có nghĩa là con của tửu thần." Thật kiêu ngạo.
Hạ tổng "a" một tiếng: "Xem ra đối thủ tối nay rất mạnh."
Lát sau, doanh nhân Dennis người Nga khiến nhóm Nguyên Xuyên chờ mong đã lâu xuất hiện ngoài cửa phòng riêng, bọn họ tới tổng cộng 5 người, trong đó một người là người TQ, chắc là phiên dịch, 4 người còn lại đều có tướng mạo điển hình của người Slav, vóc dáng vạm vỡ cao lớn, đặc biệt là Dennis dẫn đầu, phải cao gần 2m...
Hạ tổng dẫn mọi người đứng dậy nghênh đón, đánh giá nhóm người này từ đầu tới chân: nhìn tướng mạo, thần thái và khí thế của anh ta, tên Tây này chắc là sinh ra từ gia đình phú hào.

Lộ Nam không phán đoán sai.
Nói thẳng ra, buổi sáng Dennis nảy ra ý định nói chuyện với người phụ trách công ty rượu TQ này, vì tướng mạo của Lộ Nam chiếm 5 phần nguyên nhân.

Cho nên vào phòng riêng nhìn thấy nhiều người như vậy, anh ta wow lên một tiếng - câu này không cần phiên dịch, thông dụng toàn thế giới, biểu thị ngạc nhiên.
Wow xong, tên to con Dennis quay sang nói một tràng với phiên dịch.
Phiên dịch viên nam: "Dennis tiên sinh nói, không ngờ quý công ty lại coi trọng buổi gặp mặt này tới vậy, cho nên không chuẩn bị đầy đủ, chỉ mang một phần quà nhỏ cho Lộ nữ sĩ."
Ánh mắt mọi người đều hướng ra sau họ: quà?
Chỉ thấy một người đàn ông cao lớn để râu quai nón mặc âu phục duỗi tay vốn để đằng sau về phía trước, là một bó hoa hồng đỏ như lửa.
Lộ Nam từ khi họ tiến vào đã ngửi thấy mùi thơm hoa hồng, bây giờ nhìn thấy quà gặp mặt cũng không giật mình, cô quay sang bảo trợ lý Địch: "Trợ lý Địch, buổi chiều đồ nhờ anh cầm hộ đâu?" Ngoài 3 rương rượu Hài Hòa, còn có một bộ tửu cụ Nguyên Xuyên, vốn là đề phòng nếu cần (hoặc để khoe khoang), không ngờ lại giải vây cho mình.
Dennis lấy hoa hồng trong tay vệ sĩ, đưa bằng hai tay cho Lộ Nam: "Đưa cho cô gái xinh đẹp."
Phiên dịch viên bụng nhủ: câu này ta có cần dịch ra không?
Viên Lệ lên tiếng: "Dennis tiên sinh nói Lộ tổng là một nữ doanh nhân rất hấp dẫn."
Lộ Nam thản nhiên nhận hoa, đưa quà tặng in logo Nguyên Xuyên: "Cảm ơn lời khen." Bó hoa hồng dễ bị xuyên tạc đổi với quà tặng thương mại, cô tận lực rồi.
Cô đoán, anh chàng này bày tỏ rất nhiệt tình, nhưng...!Viên Lệ phiên dịch rất ổn.
Mọi người ngồi xuống, Lộ Nam đặt bó hoa hồng này trên bàn trà, ra hiệu cho Lý Thanh bảo nhân viên mở rượu.
Hạ tổng cười ha ha với Dennis: "Tôi biết, người Nga rất thích Vodka, cảm thấy loại rượu đó mới đủ sảng khoái.

Hôm nay, mời anh nếm thử rượu trắng của TQ chúng tôi."
Còn phiên dịch dịch "sảng khoái" thế nào, không liên quan tới ông ta.
Dennis gật đầu lia lịa: "Phải, trước kia tôi từng nếm thử rượu của các vị, mùi vị...!không ổn lắm." Người nước ngoài, thường nói thẳng.
Hạ tổng nghe xong phiên dịch kêu "không hợp khẩu vị", tự nhủ: ha, tên Tây này! Thật không biết nói chuyện!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui