Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức


Lộ Nam hôm nay đi đôi giày cao gót mũi nhọn da rắn màu xám, kiểu dáng kinh điển, gót giày không quá cao, tầm 8cm, đi lên chân khá dễ chịu.
Từ nhỏ, Trần Kiêu đã nghe mẹ nói: giày cao gót là chiến ủng của bà ấy, đi giày cao gót vào âm thanh lạch cạnh và khí thế có thể khiến bà ấy thêm phần tự tin.
Trần Kiêu không biết Nam Nam có nghĩ vậy hay không, nhưng anh ta hi vọng Nam Nam lúc ở cạnh mình, không cần mặc "chiến ủng", chỉ cần duy trì trạng thái dễ chịu nhất.
Anh ấy đặt đầu dép lê về phía mình, đuôi dép đặt trước Lộ Nam.
Chân Lộ Nam không mập không gầy, dáng chân đẹp, dưới ánh đèn và da giày xám hình thành đối lập, càng tôn lên lưng bàn chân trắng trẻo ngọc ngà.
Anh ta dám cam đoan, lúc đưa ra đề nghị, tuyệt đối không có suy nghĩ không an phận.
Chỉ là anh ta đánh giá thấp một đôi chân nhỏ xinh tròn trịa, ảnh hưởng thị giác thế nào.
Kỳ thực, đây không phải lần đầu tiên Trần Kiêu nhìn thấy chân Lộ Nam.
Đừng hiểu lầm, anh ta không phải có suy nghĩ phong kiến, chỉ là làm người nhân phẩm chính trực, Trần Kiêu căn bản không thích nhìn lâu vào người khác giới ngoài vị trí gương mặt.
Lần trước là ma xui quỷ khiến, lúc đang rối ren, kỳ nghỉ lễ quốc khánh 3 năm trước, bọn họ lần đầu tiên tới khu trò chơi, anh ta ngồi thụp xuống lấy búp bê rơi xuống, khi đó anh ta chú ý nhiều hơn tới tâm tình Lộ Nam, ánh mắt quét qua mắt cá chân tinh xảo và bắp chân thẳng tắp của cô, mau chóng dời đi ánh mắt, không hề để ý mấy thứ này.
Nhưng sau đó nhận ra tấm lòng của mình, đôi chân trắng muốt cũng giống video Lộ Nam nhảy múa ở buổi Phẩm rượu cỡ lớn mà anh ta lén lưu giữ, trở thành vị ngọt mà Trần Kiêu liên tục hồi tưởng, khó lòng từ bỏ vào những đêm khuya yên tĩnh, lật đi lật lại nghĩ, lật đi lật lại xem.
Vì thế, có dạo anh ta còn hoài nghi bản thân là bi3n thái.
Bây giờ, xuất phát từ tôn trọng cô ấy và để tránh bản thân sẽ thất lễ, Trần Kiêu xê dịch thân thể, nghiêng người về phía Nam Nam, đưa vai phải tới gần phía bên trái để cô tiện vịn vào, còn ánh mắt anh ta, đã chuyển sang chỗ khác khi làm mấy việc này, nhìn vào mấy cục gạch bên cạnh.
Lộ Nam hết cách, đành nhẹ nhàng vịn vai anh ấy - mặc dù cô tin tưởng khả năng thăng bằng của mình, đứng một chân 1p cũng không sao, nhưng đang ở nơi công cộng, nhảy lò cò thay dép có vẻ cũng bất nhã.
Lúc cô đặt tay lên vai phải Trần Kiêu, đụng phải xương quai xanh của anh ấy, cách áo phông, lòng bàn tay dán vào da cũng nóng bỏng, còn nhìn thấy gân cổ căng chặt lên.
[Phản ứng mạnh thế? Nếu không nhanh lên, ta sợ...!sẽ xảy ra chuyện nha, toát mồ hôi...]
Lộ Nam tốc chiến tốc thắng lấy gót chân trái tuột giày chân phải, cởi giày chân phải ra, đi vào đép lê, sau đó giẫm chân phải xuống, nhón chân trái, lắc lư gót giày, thuận lợi cởi nốt chiếc còn lại: "Em thay xong rồi." Cô thu hồi tay trái, nói câu này để Trần Kiêu đứng dậy.
Nào ngờ Trần Kiêu vẫn ngồi xổm, lấy ngón trỏ và ngón giữa kéo dãn đôi giày cao gót ra, nghiêm túc ấn vào phần gót.
"Sao thế?" Giày làm sao?
Trần Kiêu hơi cau mày: "Đôi giày này cọ gót chân, phải không?"
Mặc dù ban nãy anh ta nhìn sang phía khác, nhưng khóe mắt vẫn thấy gót chân Nam Nam dán băng keo màu da.
[A cái này, chỉ là tips đề phòng thôi.]
Lộ Nam cụp mắt, cười thoảng qua: "Đứng lên đi, người khác đang nhìn chúng ta đấy." "Cọ đau không? Anh đi mua miếng dán nhé? Hay là mua dung dịch sát trùng iodophor?" Trần Kiêu đứng dậy, vẫn bận tâm vấn đề này, chỉ đợi Nam Nam trả lời đôi giày này cọ chân, là sẽ vứt nó ngay - thùng rác ở gần đó.
Lộ Nam phải nhiều lần bảo đảm không sao.
Trần Kiêu bán tín bán nghi.
"Cái kia, đưa cho em đi." Lộ Nam chỉ vào đôi giày cao gót vừa thoát khỏi vận mệnh vào thùng rác, bị cất vào túi giấy tiệm tạp hóa.
Cô dám cam đoan cô không bị mồ hôi chân, cũng không bị thối chân, nhưng đôi này bằng da, cộng thêm hấp hơi 1 ngày, mùi tự nhiên không thơm.
"Không sao, lát nữa cho vào tủ đựng đồ." Trần Kiêu tỉ mỉ đánh giá toàn thân Nam Nam, phát hiện quả thật không phù hợp, vô cùng xin lỗi nói: "Cửa hàng tạp hóa chỉ có dép lê kiểu này.

Trông xấu quá, để anh tìm kiểu khác."
Lộ Nam cúi đầu nhìn đôi dép lê nhựa mềm màu hồng pastel, thản nhiên nói: "Em cảm thấy được rồi, thôi đừng lăn lộn nữa.

Chúng ta đi thôi."
Đi vào khu trò chơi.
Cho dù có người ngắm nhìn họ, cũng bởi vì đôi tuấn nam mỹ nữ này ngoại hình xuất sắc.

Còn cô gái xinh đẹp đi đôi dép lê nhựa? Chẳng hề ảnh hưởng tới vẻ đẹp, vóc dáng của cô!
Trần Kiêu phát hiện nhiều người đi qua đi lại ngó Nam Nam, bèn chủ động lại gần cô, giữa hai người chỉ cách khoảng nửa bước, lúc đi lại cánh tay thỉnh thoảng lại đụng vào nhau.
Lộ Nam nhìn anh ta: tai lại đỏ rồi, làm sao giờ?
Trong lòng hơi bất đắc dĩ, nhưng cô vẫn duy trì tốc độ bước đi, không kéo giãn khoảng cách.
Bọn họ cất túi và giày cao gót, Lộ Nam cầm di động, hăng hái bừng bừng nói: "Xông lên! Đi mua tiền trò chơi."
Trần Kiêu nhìn Nam Nam từ lúc vào khu trò chơi liền biến thành cô gái đáng yêu nhìn đông nhìn tây, tưởng như hai người khác nhau so với cô gái ưu tú trên TV, trên mặt mang nụ cười chiều chuộng mà chính anh ta không phát hiện ra: "Để anh đi mua thẻ."
"Mua nhiều chút, em sợ lát nữa không đủ chơi." Lộ Nam liên tục gật gù, cô dạo này mệt chết rồi - không chỉ là 3 ngày hội chợ triển lãm thôi đâu, từ 1/5 tới bây giờ 1 tháng rưỡi liên tục làm việc, cô thề, hôm nay không chơi 500-800 tệ, tuyệt không về nhà!
"Ừ." Người trưởng thành kinh tế dư dả vào khu trò chơi, có thể cảm nhận được niềm vui đập tiền.
BK không hổ là thủ đô, nhân viên thu ngân khu trò chơi gặp việc đời nhiều, Trần Kiêu đổi 2 nghìn tệ trò chơi, nhân viên không hề giật mình tí nào.
Bởi vì cầm tiền quá nặng, Trần Kiêu đưa thẳng thẻ nạp tiền xong cho Lộ Nam: "Đi thôi, quẹt thẻ chơi."
Lộ Nam nháy mắt: Thái tử gia đột nhiên biến thành bá tổng, thích quá.
Cô cười trộm, thản nhiên cầm thẻ: "Đi bắn súng! Hợp tác đi!"
Nói tới hợp tác, Trần Kiêu tự nhiên hộ tống.
Bọn họ phối hợp khăng khít, hết sức đã ghiền, tiêu 200 tệ trò chơi vào máy bắn súng, thành công thông quan, cuối cùng giành được thành tích thứ 7.
Lộ Nam bĩu môi: thành tích này, kém hơn dự kiến.
"Lại lần nữa?" Trần Kiêu thấy Nam Nam không phục.
"Được, chờ em một phút." Di động của Lộ Nam vang lên.

Cô mở tin nhắn, thấy mẹ "làm bộ làm tịch", chán nản cười: giả vờ khoe khoang và bắt chước giọng điệu bác gái thuyết giáo kiểu khuyến khích, mà không phải hạ thấp tấn công ta như trước, thật khó xử cho Hoàng nữ sĩ.
Cô đáp lại một câu: tuân lệnh! Mẹ ngủ sớm đi.

Ngủ ngon~~~
Trần Kiêu im lặng nhìn Nam Nam, xem cô mỉm cười, xem cô gửi lại tin nhắn hăng hái lắc súng (đồ chơi), nạp đạn, nhắm một mắt ngắm chuẩn: "Lại nào!"
Biết rõ không phải wink với mình, nhưng trái tim Trần Kiêu vẫn đập nhanh mấy nhịp.
Bọn họ phối hợp ăn ý một lần hơn một lần, dường như có vô cùng vô tận tiền trò chơi, lần thứ 4 cuối cùng đứng đầu toàn bảng.
"Lưu ID đi, để lại truyền thuyết của chúng ta ở khu trò chơi này." Lộ Nam nói xong, mới phát hiện mình có vẻ ngốc nghếch, bèn xấu hổ sờ mũi.
Trần Kiêu dùng súng bắn luôn "LC1001".
Lộ Nam quay sang nhìn anh ấy, nở nụ cười ngầm hiểu không nói ra: "Em đoán anh sẽ dùng ID này." Không cần hỏi vì sao, em có thể đoán được.
"Anh..." Trần Kiêu muốn nói lại thôi, hỏi: "Còn muốn chơi gì?"
Cho dù khu trò chơi vẫn hết sức huyên náo, nhưng Lộ Nam nhìn di động, sắp 11h rồi.
[Không tốn thời gian nữa.]
Cô lắc đầu nói: "Hôm nay tạm thế đã, em phải về nghỉ ngơi.

Ngày mai còn cần phấn đấu tiếp."
"Tốt, vậy anh đưa em về."
Đêm khuya giao thông BK không đông đúc, từ khu trò chơi trong trung tâm thành phố tới chỗ ở Lộ Nam chỉ tầm 10p lái xe, Trần Kiêu đỗ xe ở cửa khu nhà, cầm túi giày của Lộ Nam: "Đi thôi, đêm khuya, anh đưa em tới cửa tòa nhà."
Lần này, Lộ Nam không từ chối.
Từ cổng khu nhà tới cửa tòa nhà, chỉ tốn 3p đi bộ.
Lộ trình 3p này, hai người đều im lặng.
Đứng dưới cửa tòa nhà, Trần Kiêu đưa túi giầy cho Lộ Nam: "Nhanh lên trên."
Lộ Nam cầm túi: "Cảm ơn anh Kiêu."
"Khách sáo gì."
"Cảm ơn dép lê, chơi cùng và đưa em về?" Lộ Nam suy nghĩ giây lát: "Rất nhiều rất nhiều, cảm giác phải ghi vào bảng."
Rất khoa trương, nhưng ghi vào bảng rất giống "Lộ Nam".
Trần Kiêu hơi chán nản: "Những việc nhỏ này, không cần nói cảm ơn anh - ơ..."
Lộ Nam nhón chân lên rồi hạ xuống, mím môi: "Em cũng cảm thấy ghi vào bảng quá phiền phức, cho nên quyết định, sau này đại ân, không tạ nữa."
Trần Kiêu ngẩn ra tại chỗ: vừa rồi xảy ra chuyện gì? Nam Nam cô ấy? Cô ấy? Cô ấy!
"Hello?" Lộ Nam lắc tay trước mặt Trần Kiêu.
"Chờ chút." Trần Kiêu bắt lấy cái tay đang lắc lư trước mặt mình, chỉ vào má mình: "Vừa rồi? Em? Anh? Chỗ này?"
Lộ Nam thản nhiên gật đầu, hiên ngang nói: "Phải, vừa rồi em hôn anh."
"Vì để cảm ơn sao?" Giọng nói Trần Kiêu hơi nghẹn lại.
"Đương nhiên không phải.

Vì bày tỏ thích." Lộ Nam yên lặng ném bom.
Trần Kiêu ngẩn ngơ.
"Ngủ ngon nhé." Lộ Nam gật gù, cười tinh ranh: "Còn nữa, cầm tờ khăn ướt này đi, lên xe nhớ lau mặt."
"Chờ chút..." Sao có thể vừa hôn chụt cái là chạy nha!!! Trần Kiêu bắt lấy tay Lộ Nam, kiên định xen lẫn chút yếu ớt, nói: "Chờ chút!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui