Lộ Nam trước khi gọi điện thoại cho hai vị cấp trên, đã bảo Lý Thanh mượn máy fax khách sạn lần nữa, gửi thỏa thuận hợp đồng với Krit cho trụ sở công ty và văn phòng Diễn đàn tơ lụa.
Vì thế, 11h15, người phụ trách nghe điện thoại, nhận fax, nhận tài liệu của tổ văn phòng chuyên môn thành lập của Bộ Thương mại lại reo lên: "Lão Vương! Lão Vương! Anh tới đây chút!"
"Sao? Chắc không phải lại sửa diễn văn tổng kết của lãnh đạo đấy chứ?" Lão Vương vừa pha cẩu kỷ bây giờ chuẩn bị ngâm thứ đồ xanh xanh mà bà vợ chuẩn bị cho, gọi là nước lúa mạch.
Vợ anh ta nói bụng anh ta quá to, dễ trướng bụng, bảo trước khi ăn cơm thì uống một cốc, cái thứ này màu xanh biếc, uống vào miệng toàn mùi cây cỏ, miễn bàn khó chịu.
Nhưng có thể làm thế nào? Vợ anh ta ra lệnh anh ta dám không nghe? Nếu dám bằng mặt không bằng lòng, như vậy thứ xanh biếc sẽ không phải món đồ trong cốc, có khi lại biến thành trên đỉnh đầu?
Đồng nghiệp nhận fax nghiêm túc gật đầu: "Anh đoán đúng rồi.
Ngành rượu trắng, tập đoàn rượu Nguyên Xuyên mới tăng thêm một bản hợp tác thỏa thuận 2 triệu đô.
Anh mau sửa lại, tăng thêm kim ngạch tích lũy của họ, tổng kim ngạch ngành nghề, tổng kim ngạch xuất khẩu ngành rượu trắng so với năm ngoái...!những số liệu này đều phải sửa lại, muộn sẽ không kịp."
"Thật hay giả thế? Đây chính là ngành rượu trắng, lại không phải ngành dệt hay ngành nhu yếu phẩm." Lão Vương lúa mạch ngây người một lát, nhỏ giọng hỏi: "Nguyên Xuyên hạ dược cho đám ngoại quốc sao?"
Đồng nghiệp liếc anh ta, vẻ mặt nghiêm nghị: "Nói lung tung gì thế.
Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa."
"Tự do, bình đẳng, công chính, pháp trị." Lão Vương lúa mạch biết ban nãy lỡ miệng bèn lập tức hùa theo: "Tôi lỡ lời, anh đưa fax cho tôi xem, tôi sửa ngay đây."
Lời này mà lộ ra, ảnh hưởng không tốt.
"Yêu nước, kính nghiệp, thành tín, thân thiện! Ôi chao, hai người giác ngộ cao thế, ngày thường rảnh rỗi lại kêu khẩu hiệu hả?" Đồng nghiệp văn phòng hàng xóm gõ cửa, tiến vào nghe thấy hai người kêu khẩu hiệu, bèn đọc nốt, còn hỏi Lão Vương lúa mạch: "Số liệu thống kê xong chưa? Diễn văn phát biểu của lãnh đạo xong chưa? Nếu đều làm xong, vậy để tôi soát lại."
Lão Vương lúa mạch thở phào một hơi: "2p, cho tôi thêm 2p là được.
Vừa nãy gửi tới một bản thỏa thuận hợp đồng, cho nên có mấy số liệu cần phải sửa lại."
Đồng nghiệp cách vách "ai ui": "Công ty nào thế, sao sát giờ mới gửi, chậm tí nữa là không kịp rồi."
Người đàn ông nhận fax đưa tờ fax cho Lão Vương lúa mạch, chính mình thì tán gẫu vài câu với vị đồng nghiệp cách vách này, đầu tiên là kể Nguyên Xuyên khiến anh ta và Lão Vương ban sáng khiếp sợ, kế đến tranh thủ cho Lão Vương vài phút sửa bản thảo.
Quả nhiên, đồng nghiệp cách vách nghe xong liên tục đặt câu hỏi từ linh hồn: "Nguyên Xuyên lấy được đơn đặt hàng nhiều nhất, kim ngạch lớn nhất? Thật không? Không phải nên là Quốc tửu sao?"
"Tôi lừa anh làm gì, tự xem đi." Anh ta ào ào lật tư liệu, mau chóng tìm ra túi tư liệu của Nguyên Xuyên: "Đây, đều ở đây, Nguyên Xuyên ký hợp đồng 28 triệu đô la, chỉ kém chút nữa là gấp đôi so với Quốc tửu."
Nhân viên công tác Bộ Thương mại thì thầm vài phút, đều là khó tin.
Nhưng bản thỏa thuận hợp đồng giấy trắng mực đen sờ sờ trước mặt, đây chính là hoạt động thương mại cấp quốc gia, Nguyên Xuyên căn bản không thể làm giả!
Vậy, chính là sự thật?
Đồng nghiệp cách vách tới lấy bản thảo, nói: "Chuyện này phải báo cáo một tiếng với lãnh đạo, xuất khẩu rượu trắng luôn đê mê, tập đoàn Nguyên Xuyên lần này biểu hiện sáng rực như vậy ở Diễn đàn tơ lụa, có thể làm ví dụ điển hình cho Triển lãm tơ lụa."
...
"Thật ư? Ký hợp đồng 18 triệu đô? Còn ký thêm một hợp đồng 2 triệu đô nữa?" Chủ tịch Đổng của Lệnh Dương tối qua ngẫu nhiên gặp nhóm Nguyên Xuyên ở khách sạn Kells, từ hôm qua tới sáng nay, đã sai người trọng điểm chú ý tin tức Nguyên Xuyên ký hợp đồng.
Công phu không phụ lòng người, sau cơm trưa, Chủ tịch Đổng trở thành ngoài nội bộ Nguyên Xuyên thì là người thứ hai trong ngành rượu trắng biết Nguyên Xuyên sáng nay bắt được 2 khách hàng một lớn một nhỏ.
Chủ tịch Đổng ngồi không yên.
Ông ta nhìn sang bàn bên cạnh, chỉ có Lão Hạ ngồi đó, con trai Lão Thẩm không biết đi đâu.
"Lão Hạ nha Lão Hạ, anh không phúc hậu." Chủ tịch Đổng đi tới, há mồm ai oán nói.
Người bên cạnh còn không biết xảy ra chuyện gì, cho rằng là lão oan gia đấu võ mồm hàng ngày, tới tấp xem trò hay nhưng giả vờ giả vịt khuyên nhủ vài câu.
Chủ tịch Đổng nhìn mọi người không rõ nguyên do, cười ha ha: "Tôi chỉ muốn để Lão Hạ chia sẻ chút kinh nghiệm thành công, các vị cho rằng tôi muốn làm gì? Tôi chả làm gì được hết, chỉ biết hâm mộ thôi...!hâm mộ Nguyên Xuyên mấy ngày nay muộn thanh phát đại tài, Lão Hạ, mới ký hơn 10 triệu đô phải không?"
Lời này vừa ra, xung quanh xôn xao ầm ĩ: 10 triệu đô? Chủ tịch Đổng của Lệnh Dương đầu óc có vấn đề không? Hôm qua thống kê số liệu ngành rượu mọi người đều biết, Nguyên Xuyên tổng cộng chỉ ký được 7-8 triệu đô, phải, quả thật ưu tú, nhưng so với Quốc tửu, còn kém không ít.
Sao có thể mới qua một đêm đã có 10 triệu? Đó là đô la, không phải nhân dân tệ, Lão Dương tính sai rồi?
Kết quả kế tiếp càng khiến bọn họ rớt cằm.
Hạ tổng khiêm tốn nói: "Chủ tịch Đổng khoa trương rồi, không phải 10 triệu đô thôi đâu."
Lời này xuất khẩu, quả thực lợi hại, lượng thông tin quá lớn.
Không chỉ 10 triệu đô nghĩa là gì, nghĩa là quả thật còn vượt 20 triệu đô? Chỉ một buổi tối, xảy ra cái gì vậy?
Hạ tổng cũng không úp mở, tóm lại buổi chiều bế mạc, lãnh đạo kiểu gì cũng đề cập tới Nguyên Xuyên, thế là ông ta cười nhẹ: "Người trẻ tuổi trong công ty có sáng kiến, biết nỗ lực, nắm xương già như tôi là không theo kịp, chỉ có thể hỗ trợ họ.
Vừa rồi lúc ăn cơm trưa, tôi mới biết bọn họ lại ký được khách hàng mới, cụ thể chưa kịp hỏi, chỉ biết buổi sáng đuổi kịp thời gian kết thúc, ký thêm 2 khách hàng mới.
Khác, còn không biết nhiều như Chủ tịch Đổng đâu."
Người phụ trách Quốc tửu không nhịn được hỏi một câu: "Vậy rốt cuộc ký bao nhiêu?"
"Một cái 18 triệu, một cái 2 triệu, bây giờ tổng cộng hợp đồng, đại khái khoảng 28 triệu đô la."
Nghe được số liệu xác thực từ miệng người Nguyên Xuyên, những xưởng rượu trắng xung quanh bắt đầu ríu rít thăm dò chi tiết: Quốc gia nào? Vị thương nhân nào? Đặt hàng loại rượu nào? Lỡ như sau này lượng tiêu thụ không lý tưởng thì làm thế nào?
Còn có kẻ lo lắng, giả lả nói lời muốn tốt cho Nguyên Xuyên: Giá cả trong ngoài nước không được đổi chiều đâu đấy! Hệ thống giá cả mà hỗn loạn, cả thị trường đều đi theo loạn!
[Hừ hừ hừ, lượng tiêu thụ của các ông mới không lý tưởng, tất cả các loại rượu nhà máy các ông tiêu thụ mới không lý tưởng; các ông mới bị giá cả đổi chiều.
Mồm chó vó ngựa!] Hạ tổng biết những người này có ý gì, nhưng ông ta mặc kệ, công ty mình ký khách hàng lớn, còn không cho kẻ khác ghen tị sao?
Ông ta thầm nghĩ: trần ai lạc định, mặc kệ các ông ghen tị.
Nhưng những người này càng nói càng quá đáng, còn kéo tới Nguyên Xuyên lần này chơi "kỳ kỹ dâm xảo" ở triển lãm, rất nhiều kẻ ám chỉ Nguyên Xuyên không phúc hậu, không làm việc theo quy củ, không thắng dựa vào nhãn hiệu và phẩm chất.
[Này thật quá đáng!] Khiến Hạ tổng tức giận không nhẹ.
Vừa khéo, Trần Kiêu trở về, nói với những xưởng rượu trắng và những người xem náo nhiệt trong ngành đường, rượu: "Các vị quan tâm dặn dò chúng tôi tâm lĩnh.
Cũng mong các vị yên tâm, rượu Nguyên Xuyên xuất khẩu tất nhiên sẽ dựa theo chính sách, dựa theo luật lệ xuất hàng, hình thành phát triển lâu dài.
Còn những sáng tạo ở Triển lãm tơ lụa, là những cách thức marketing hoàn toàn hợp quy, nếu không Bộ Thương mại cũng sẽ không xét duyệt thông qua.
Tôi cảm thấy các vị đều là những lão tiền bối trong ngành, chỉ là tạm thời không thể thừa nhận chấn động mà điều mới mẻ mang lại thôi.
Cũng như Hạ tổng của chúng tôi đã nói, sáng kiến của người trẻ tuổi, luôn là thiên mã hành không, cũng chưa chắc không có hiệu quả.
Phải không?"
Nói cách khác, là mấy vị cổ hủ lạc hậu.
Anh ta trẻ tuổi, trước đó luôn tương đối khiêm nhường ở Diễn đàn tơ lụa, ấn tượng của mọi người với anh ta chính là: À, con trai Lão Thẩm, trông có vẻ nhã nhặn, có vẻ không giống với tính khí cương trực của Lão Thẩm.
Bây giờ nghe anh ta đúng mực nói những lời trong bông có kim, mới chợt phát hiện: A ha, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con trai Lão Thẩm sao có thể là đèn cạn dầu.
Bản lĩnh thế nào tạm chưa biết, nhưng tuyệt đối là người dù lịch sự nhưng có nguyên tắc, không dễ đắn đo.
Các đại lão trong Đại lễ đường nhân dân vẫn trọng thể diện, nói thêm vài câu khách sáo, mọi người tản ra, dự định tự đi hỏi thăm tin tức.
Hạ tổng cười tủm tỉm khen ngợi Trần Kiêu.
Lại dặn dò: "Tiểu Lộ nói Lâm lão tiên sinh trước khi gặp chúng ta, còn gặp Di tửu trước.
Không biết phía Di tửu hỏi thăm được tin tức, sẽ có cảm giác gì, ôi, chúng ta phải kiềm chế, buổi chiều lãnh đạo phát biểu đừng cười quá tươi, kẻo chuốc thù hận nha."
Trần Kiêu gật đầu, biểu thị đã biết.
...
Mà Lộ Nam và Lâm lão tiên sinh, bây giờ giống như thân ở mắt bão, bên ngoài ầm ĩ vang trời, bọn họ lại yên ổn ăn trưa ở khách sạn Kells.
Suy nghĩ tới buổi chiều Lâm lão tiên sinh phải ngồi máy bay, mọi người không uống rượu.
Trước khi gọi đồ, Krit bảo A Vĩ vài câu.
A Vĩ nói: "Krit bảo nước trái cây trong khách sạn là nước ép tươi sau khi vận chuyển bằng máy bay từ vườn trái cây nhà họ tới, mọi người nên nếm thử."
Lộ Nam thán phục: "Thảo nào mùi vị nước trái cây trong cocktail hôm qua pha chế ngon như vậy."
Krit hơi tự hào.
Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, Lâm lão tiên sinh còn nhờ Cừu Siêu Quần một việc: "Lộ tổng, Cừu tổng, tôi buổi chiều về tỉnh Mân, không tiện mang theo Krit.
Không biết tôi để cậu ta ở lại BK, nhờ hai vị để ý liệu có tiện không - đương nhiên, Krit cũng là người trưởng thành, tôi sẽ để lại phiên dịch và tài xế, không cần các vị phải chăm sóc, chỉ làm phiền hai vị lúc rảnh rỗi, dẫn cậu ta đi dạo, được thêm kiến thức."
Cái này...!Lộ Nam nhìn Cừu Siêu Quần, Cừu Siêu Quần lập tức cười ha ha: "Không thành vấn đề, Lâm tiên sinh cứ yên tâm, tôi phụ trách, nhất định chiêu đãi Krit tiên sinh thật tốt."
Krit cũng cười nói "thank you".
Đạt được nhất trí, bữa cơm này khách và chủ đều vui.
Ăn trưa xong, Lộ Nam và Cừu Siêu Quần cáo từ Lâm lão tiên sinh, chúc ông ấy hồi hương thuận lợi, rồi rời khỏi khách sạn Kells.
"Chúng ta về văn phòng?" Lão Cừu hỏi.
Lộ Nam gật đầu: "Về thôi, em gửi hợp đồng về trụ sở.
Xăng đổ đầy rồi, chìa khóa xe trả lại cho hành chính của giám đốc Dư - cảm ơn giám đốc Dư, kế tiếp 1 tuần em đảm bảo sẽ không cần xe nữa." Còn phải về mở họp cho thủ hạ.
"Anh đã bảo Lão Dư sẽ không để ý đâu, em cứ khách sáo như vậy."
Lý Thanh lái xe chở 2 vị lãnh đạo trở lại văn phòng tòa nhà, Lộ Nam lên thẳng tầng 12, kế toán Mao Tiểu Như cười khì khì: "Lộ tổng, tin tốt, xe riêng của ngài được phê duyệt rồi."
Lộ Nam nhướn mày: thật là buồn ngủ đưa gối đầu.
Nhưng cũng vì ta liên tục ký được hợp đồng đi? Đây là ta nên được!.