Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức


Trần Kiêu không mấy tán đồng: "Em đợi một mình không ổn, anh đợi với em nhé?"
"Anh đợi với em, vậy chẳng phải cả đội ngũ đều phải chờ ở đây?" Lộ Nam buồn cười hỏi ngược lại.
"Nhưng..." Trần Kiêu nhỏ giọng: "Bác biết anh rồi, nếu anh không đợi họ với em, chẳng phải rất thất lễ sao?"
Giáo dưỡng nói cho anh biết đây là lễ nghi mà vãn bối cần làm, huống hồ anh còn mơ ước con gái của bác.
Trần Kiêu mắc kẹt: a, yêu đương âm thầm thật đáng ghét.
Hiếm thấy anh ấy rối rắm như thế, Lộ Nam chọc vào phần trán nhăn lại của anh: "Giữa ban ngày, lại là sân bay, không cần phải lo vấn đề an toàn.

Lát nữa em đón xong người tới thẳng khách sạn, không sao đâu." Để thuận tiện, Lộ Nam đặt luôn khách sạn cho nhóm Hoàng nữ sĩ cùng khách sạn với mình, chỉ có điều người nhà ở số tầng, số phòng khác biệt thôi.
"Về vấn đề lo lắng thất lễ - cái này anh yên tâm, mẹ em nói tình yêu văn phòng trước khi chưa tu thành chính quả, tốt nhất không cần công khai, cho nên anh đi trước, bà ấy nhất định không có ý kiến." Lộ Nam chải chuốt lại lời Hoàng nữ sĩ.
Trần Kiêu bất đắc dĩ kéo tay bạn gái, mổ nhẹ vào mu bàn tay cô: "Được rồi, nghe em."
Xuống máy bay, Lý Thanh muốn làm tròn bổn phận cùng chờ với boss nhà mình, nhưng Lộ Nam cười từ chối: "Cô đi với họ, giúp họ làm thủ tục check-in gì đó." Dù sao Lý Thanh lấy lương Nguyên Xuyên, lúc dùng người vẫn nên công tư phân minh thì tốt hơn.
Lý Thanh nghe lời: "Vâng Lộ tổng, vậy tôi giúp ngài làm thủ tục check-in luôn, ngài sau đó tới chỗ lễ tân lấy thẻ phòng là được."
Phía Thái Lan, Lâm lão tiên sinh trở về đầu tháng 7, không lâu trước đó lô rượu đầu tiên đã tới, lúc nhóm Lộ Nam tới, Krit còn cố ý tới sân bay đón.
Hồng Vĩ nhỏ giọng bảo Hạng Phỉ Phỉ: "Tên này có phải biết Trần tổng cũng tới, nên mới phô trương thế không."
Trần tổng, người thừa kế Nguyên Xuyên.
Hạng Phỉ Phỉ nhếch miệng, giả cười, chưa nói gì, trong lòng nghĩ: tên Krit này đâu phải cho Trần tổng thể diện, nhìn ánh mắt cậu ta nhìn Lộ Nam là biết có dụng ý khác.
Mặc dù đã tốt nghiệp 3 năm, nhưng tốt xấu ngành học là tâm lý học, Hạng Phỉ Phỉ dám cam đoan, cô ấy không nhìn nhầm.
Krit hết sức nhiệt liệt hoan nghênh nhóm nhân viên xưởng rượu Nguyên Xuyên, lần này gặp mặt, tiếng Anh của cậu ta tiến bộ hơn chút, vô cùng nhiệt tình ôm chào hỏi nhóm Trần Kiêu.

Cậu ta chuẩn bị rất chu đáo, lúc thấy Lộ Nam, ánh mắt tỏa sáng, vội vàng ra hiệu cho người bên cạnh đưa lên vòng hoa đã chuẩn bị từ trước.
Phiên dịch đi theo giải thích cho nhóm Nguyên Xuyên rằng phong tục ở đây là như thế, đây là biểu thị hoan nghênh.
Trần Kiêu mắt lạnh nhìn Krit ân cần đeo vòng hoa dệt từ mấy loại hoa tươi như hoa hồng, hoa nhài, còn đưa tay ôm Lộ Nam một chút, anh quay sang bảo phiên dịch: "Anh nói với Krit tiên sinh, cảm ơn anh ta tự mình đón chào, Lộ tổng còn có việc, chúng ta có thể đi trước."
Chàng trai Krit đương nhiên muốn hỏi Lộ Nam có chuyện gì khác.
Lộ Nam chỉ mỉm cười hiểu rõ hết thảy, liếc Trần Kiêu một cái, sau đó nói: "Là chuyện riêng, không cần Krit tiên sinh và mọi người cùng chờ tôi."
"Chi bằng tôi để tài xế ở lại?" Krit lại đề nghị.
Lộ Nam còn không cho Trần Kiêu đợi với mình, huống chi là khách hàng hoặc tài xế của khách hàng, cô lấy ra di động lắc lư: "Rất cảm ơn, nhưng tôi đã đặt xe rồi."
Cô nói tới mức này, chàng trai con lai Krit cũng hết cách, đành tiếc nuối nói: "Uncle Lâm và tôi đã chuẩn bị tiệc tối cho mọi người, Lộ tổng và các vị nhất định phải tham dự đấy."
Nhóm họ đi trước, Krit còn lưu luyến ngoái lại nhìn mấy lần.
Trần Kiêu giương nụ cười nhã nhặn, ra hiệu trợ lý Địch phối hợp với mình, vây quanh chàng trai trẻ tuổi tâm tư không ở công việc này ra ngoài.
...
Hôm nay Lộ Nam khá may mắn, không những chuyến bay họ ngồi không hạ cánh muộn, ngay cả chuyến bay của Hoàng nữ sĩ mà cô đợi cũng tới đúng giờ.
Cô đứng ở lối ra, nhìn thấy 3 người già trẻ kéo va li, cười nghênh đón, tiếp nhận va li từ tay bà, thuận tiện đưa vòng hoa ban nãy cầm trên tay, mượn hoa hiến Phật đeo lên cổ bà.
Hoàng nữ sĩ ghen tị: "Chỉ mỗi bà có?"
"Đây là ban nãy khách hàng đưa cho.

Nếu mẹ muốn con lại mua một cái cho nhé." Lộ Nam đánh cuộc, Hoàng nữ sĩ kế tiếp sẽ nói:
"Được rồi, nhìn được không dùng được, đeo vào để làm gì." Lúc Hoàng nữ sĩ nói lời này, mang theo mùi vị không ăn được nho thì nói nho còn chua.
3 người còn lại rất hiểu tính cách bà ấy, chỉ cúi đầu buồn cười, không hề phản bác.
Đúng lúc bên cạnh cũng có đoàn lữ hành tới, nhân viên nghênh đón là một cô gái trẻ tuổi mặc đồ Thái truyền thống, lần lượt tặng vòng hoa cho du khách.
"Vòng hoa của Nam Nam nhìn đẹp hơn của họ." Bà khẽ nói, bà mặc đồ mới, vừa thấy chính là một bà cụ đầy sức sống.
Lộ Nam đổi đề tài, hỏi họ: "Trên đường thuận lợi chứ? Không ai say máy bay chứ?"
Bà và Lộ Dương ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía Hoàng Lệ nữ sĩ.
Hoàng nữ sĩ "tức giận" nói: "Nhìn gì, con đâu có say máy bay."
Lộ Nam nhỏ giọng bổ sung: "Mẹ không say máy bay, nhưng trên đường gặp phải luồng khí nhỏ, mẹ..." Không ăn nổi đồ ăn trên máy bay.
Lộ Nam không hề tiếc nuối: "Đồ ăn trên máy bay đều là đồ đông lạnh đun nóng, không ngon đâu, mẹ sáng suốt."
Cô nói câu này, coi như vãn hồi thể diện cho Hoàng nữ sĩ một chút.
"Đi thôi, xe tới rồi." Lộ Nam nhìn di động, nói với 3 người "đoàn lữ hành phiên bản gia đình".
Từ máy bay tới sân bay, vẫn luôn có điều hòa lạnh, vừa ra cửa liền cảm nhận được khí hậu không kém cạnh với vùng nhiệt đới cao áp.
Tới khách sạn, Lộ Nam cầm thẻ phòng của mình, giúp họ check-in, đưa họ vào phòng.

Giải thích bản thân buổi tối phải tới chỗ khách hàng dự tiệc, dặn dò Lộ Dương: "Hoàn cảnh khách sạn khá tốt, có ban công lớn, chập tối có thể ngắm mặt trời lặn.

Phòng ăn, phòng tập thể thao, bể bơi đều có biển hiệu tiếng Anh, muốn đi bơi thì buổi tối đi, buổi chiều nóng lắm.

Chị cảm thấy em sẽ tìm được đường."
Lộ Dương gật gù.
Hoàng nữ sĩ còn có phần không yên tâm: "Bọn mẹ sẽ không chạy loạn, hôm nay ngồi máy bay cũng mệt rồi, cứ nghỉ ở phòng đã."
"Không sao đâu mẹ, chưa biết chừng trong số nhân viên khách sạn lại có người biết nói tiếng Trung đấy." Cô chớp mắt với em trai: "Câu đó nói thế nào nhỉ? Tới cũng tới rồi."
Dàn xếp xong người nhà, Lộ Nam mới trở lại phòng mình.
Cô gửi tin nhắn cho Lý Thanh, Lý Thanh mang hành lý của cô lại đây.
"Được rồi, buổi chiều không có việc gì, cô cũng nghỉ ngơi đi."
"Vâng, Lộ tổng, có việc thì gọi tôi." Lý Thanh gật đầu về phòng, cô ấy ở cùng phòng với Hạng Phỉ Phỉ, hai người họ vốn ở cùng ký túc xá, cũng quen thuộc.
Lộ Nam tinh thần rất tốt, bèn mở máy tính, xem báo cáo làm việc hàng ngày trong hôm qua hôm kia của các nghiệp vụ viên mà hai nhân viên hành chính gửi tới.
Có thể thấy, hôm đó cô chỉ dạy Đường Thi vẫn có chút tác dụng, dạo này cô ấy chịu đựng nóng bức tới thăm hỏi khách hàng tiềm năng - làm sao lại biết báo cáo làm việc hàng ngày của cô ấy có nội dung thật? Bởi vì cô bé này lúc làm giả báo cáo hàng ngày, thường viết tên khách hàng và số điện thoại đều theo quy luật.
Cho nên, có khi lãnh đạo dẫn dắt thuộc hạ, giống như giáo viên dẫn dắt học sinh, học sinh cho rằng ngồi trên chỗ ngồi làm trò mèo, giáo viên căn bản không biết; nào ngờ, người ngồi ở chỗ cao nhìn xuống, có thể thấy rõ mọi xó xỉnh.
Lộ Nam chọn báo cáo hàng ngày của Nghiêm Quan Thành và Đường Thi, lần lượt hồi đáp, bọn họ một "học sinh ưu tú", một "học sinh tiến bộ", rất có tính đại biểu.

Vừa khéo biểu thị cho dù đang đi công tác, cô vẫn luôn chú ý tới BK.
Ban Thị trường nước ngoài ở tầng 12 hết thảy như thường, chỉ khi Khương Viện tập hợp báo cáo công việc, không biết cố ý hay vô tình, nhắc tới Tề Tĩnh dạo này trạng thái làm việc không tốt lắm.
[Tề Tĩnh ư...] Lộ Nam đặt cô ta ở vị trí nhân sự, một mặt để cô ta hết cơ hội tiếp xúc công việc hàng ngày của ngành này, một mặt cũng đặt cô ta dưới mí mắt quan sát một thời gian.
Bây giờ xem ra, cô rời khỏi BK đi công tác, lại là cơ hội tốt để đám yêu ma quỷ quái hiện nguyên hình.
Vừa đi công tác, vừa câu cá, nhất cử lưỡng tiện.
[Hi vọng có một số người, đừng làm cho ta thất vọng.].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui