Có trời mới biết, từ tuần trước bắt đầu, không chỉ ban Thị trường nước ngoài, ngay cả những ban Nhãn hiệu khác ở tầng 6 cũng khao khát tóm lấy nhóm Hạng Phỉ Phỉ từ nước ngoài về hỏi han chuyện trò.
Nhưng nghiệp vụ viên ban Thị trường nước ngoài đầu óc đều online, bọn họ biết ban mới thành lập của mình bây giờ bị người khác ghen tị thế nào, người còn chưa tới lượt xuất ngoại ra văn phòng, tuyệt đối không thảo luận đề tài liên quan; những người xuất ngoại trở về cũng rất kín miệng, ngay cả phong cảnh nước ngoài cũng không dám nhiều lời, sợ những kẻ ghen tị trong lòng lại bịa đặt bọn họ xuất ngoại lấy công làm tư.
Lạc Tuấn Kiệt phụ trách Tứ Phương Tửu Nghiệp là một trong số những Nhà tiêu thụ ký hợp đồng hải ngoại sớm nhất, mặc dù giá trị hợp đồng không phải lớn nhất, nhưng tuyệt đối phối hợp cao nhất.
Anh ta là người biết đủ, từ lúc đầu phụ trách đã biết chỉ cần phục vụ tốt Tứ Phương Tửu Nghiệp, năm nay thành tích vững vàng, cho nên thời gian này xã giao với Chương Lễ rất niềm nở.
Sáng nay đi theo tiểu Chương tổng, Lưu Dương cùng lên máy bay, đối với người chưa từng xuất ngoại như anh ta, có người dẫn theo, trong lòng tốt xấu yên tâm hơn.
Lộ Nam gật đầu với Lạc Tuấn Kiệt, đi vài bước cạnh nhau, thuận miệng hỏi tình hình công việc ở tầng 12 mấy hôm nay.
"Trong ban hết thảy bình thường, Cừu tổng rất chăm sóc chúng tôi."
Ngoài ra, Lạc Tuấn Kiệt tỉ mỉ suy nghĩ, anh ta hoàn toàn là Lộ đảng, cũng không sợ người tầng 6 thấy mình lắm miệng, bèn nói ra chuyện của ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa BK: "Có điều tôi nghe anh Bành nói, dạo này Hà Đào cần mẫn hơn, không tống hết việc cho anh ta làm nữa."
Lúc Lạc Tuấn Kiệt mới tới BK, ở cùng nhà với Bành Thắng Nguyên, anh ta còn dẫn Lạc Tuấn Kiệt chạy thị trường.
Hai người họ mặc kệ là ôm suy nghĩ "ta thay Lộ tổng thăm dò tin tức" hoặc "ta thông qua Tiểu Lạc biểu đạt trung thành", tóm lại đều là trăm sông đổ về một biển, quan hệ của họ còn không tồi.
Lộ Nam gật đầu: ta biết mà, kiểu nhân viên cũ chây lười nhiều năm tới từ tỉnh Xuyên như Hà Đào, còn xuất thân xưởng rượu, không dễ bị Đồng đại khu lung lạc.
Bởi vì Đồng đại khu có thể cho anh ta, quá ít.
"Kế toán và nhân sự thì sao? Tôi đã nói với Mao Tiểu Như, chi phí công tác nước ngoài khá cao, cố gắng tranh thủ nhân viên trở về hạch toán luôn, hiệu suất thế nào?" Lộ Nam ra chiều vô tình hỏi.
"Nhanh lắm, bọn họ dán hóa đơn giao lên, hai ngày sau đã thông qua." Lạc Tuấn Kiệt trả lời: "Phía nhân sự thì - Tề Tĩnh còn đi tìm đám Phỉ Phỉ mấy lần, nói phương thức chấm công khi ở nước ngoài cần thay đổi chút, à phải rồi, sáng mai tôi sẽ thử chấm công phiên bản nước ngoài xem."
Lộ Nam đồng ý: "Lần này tôi và Trần tổng ở đây 1 ngày rồi đi, anh ở bên này thêm vài ngày, tìm hiểu thị trường cho cẩn thận.
Nếu chỉ đánh giặc trên giấy cũng không ổn, phải không?"
"Vâng, Lộ tổng yên tâm, tôi biết rồi!"
Hai người họ còn chưa nói được vài câu, Chương Lễ đã mất kiên nhẫn: "Đi thôi, đứng ở sân bay làm gì, có gì về khách sạn rồi nói." Thật là ở gần nhân viên tập đoàn Nguyên Xuyên lâu rồi, thỉnh thoảng nói mấy từ kiểu Xuyên cũng không kỳ quái.
Lộ Nam thoáng nhìn đồng hồ: "Mọi người đi trước, tôi đợi người."
"Chờ ai?" Chương Lễ ra vẻ chủ nhân "tới địa bàn ta": "Tôi để xe lại cho cô."
Lộ Nam khách sáo: "Là chuyện riêng, không làm phiền tiểu Chương tổng."
"Đợi người? Ha ha, Lộ Nam cuồng công việc lại vì chuyện riêng mà bỏ rơi Nhà tiêu thụ ư!" Chương Lễ trêu chọc.
Lộ Nam nhếch miệng với Chương Lễ, mỉm cười tương đối lễ phép: "Chính vì tôi và tiểu Chương tổng quen biết đã lâu, cho nên không cần dối trá khách sáo."
Chương Lễ vẫn không biết sống chết ngứa mồm: "Lộ Nam, cô chắc không phải đang đợi bạn trai đấy hả?"
Lộ Nam lẳng lặng nhìn Trần Kiêu đứng cách đó 2m, rồi nói: "Nếu tôi nói phải, tiểu Chương tổng chắc sẽ không cáo trạng với Trần tổng của chúng tôi, bảo tôi lấy công làm tư đấy chứ?"
Trần Kiêu nghe thấy tên mình thoáng nhìn sang đây.
Không biết vì sao, lông tơ sau lưng Chương Lễ dựng lên, anh ta cứng miệng nói: "Nhàm chán, tôi không thèm đoán.
Vậy cô chờ đi, chúng tôi đi trước."
5s sau, Chương Lễ thiếu đánh lại hỏi: "Cô thật không đi với chúng tôi hả?"
"Bà và mẹ tôi tới đây chơi, tôi đặt khách sạn khác." Lộ Nam cuối cùng không trêu anh ta nữa, cô nói thật, nói tên khách sạn.
Chương Lễ gật đầu: "Trưởng bối hả, vậy phải chọn nơi tốt.
Vậy chúng tôi đi đây." Trước kia anh ta không bao giờ để ý giá phòng một buổi tối là bao nhiêu, nhưng bây giờ tự lập biết củi gạo quý, Lộ Nam nói khách sạn đó giá phòng bình thường một tối cũng phải 3-4 nghìn tệ, anh ta vẫn thấy đắt.
Lưu Dương đi sau anh ta gật đầu với Lộ Nam: "Lộ tổng, tôi sẽ gửi cho cô thời gian và địa điểm bữa tối."
"Vâng, làm phiền giám đốc Lưu." Lộ Nam vẫy tay với các đồng nghiệp, lúc vẫy tay với Trần Kiêu thì làm giống vuốt mèo cụp 4 ngón trừ ngón cái, xem như cho anh đãi ngộ đặc biệt.
Singapore là một quốc gia rất nhỏ, nhưng trị an rất tốt.
Đón người xong, Hoàng nữ sĩ "được lợi còn khoe mẽ": "Đã bảo bọn mẹ tự gọi xe cũng được."
Nếu nụ cười trên miệng bớt rạng rỡ, thì lời oán giận này sẽ chân thật hơn đấy.
"Chân trước chân sau, chờ chút có sao đâu." Lộ Nam thản nhiên cười.
Hoàng nữ sĩ nhỏ giọng, nghiêm túc nói: "Con bây giờ đang đi công tác, tính kỹ ra, bây giờ là thời gian làm việc.
Khụ khụ, mẹ bảo này, con nhất định không thể vì đang yêu anh chàng đó, mà cảm thấy có thể hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, hiểu không?"
Đây tuyệt đối là lời thật lòng của Hoàng nữ sĩ, giống 3 năm trước bà ấy vô cùng phản cảm con gái làm công việc bán rượu này, nhưng khi con gái không từ chức, bà ấy tới Hải Lâm thuê nhà, thuê tòa nhà làm việc, chưa bao giờ chịu chiếm dụng thời gian làm việc của con gái.
"Biết rồi biết rồi.
Buổi tối có tiệc còn gì, như vậy coi như tăng ca, huề nhau." Lộ Nam mau chóng lấp kín miệng Hoàng nữ sĩ.
Hoàng nữ sĩ chuyển sự chú ý: "Lại tiệc tối? Uống ít thôi đấy."
Chưa dong dài được vài câu, đã tới khách sạn.
Bà đứng ngoài cửa khách sạn ngẩng đầu nhìn lên, chiếc mũ rộng vành trông rất Tây suýt thì rơi xuống đất: "Cao thế~"
Bà khó được xuất ngoại, Lộ Nam đặt khách sạn có bể bơi vô cực cho người nhà.
Đương nhiên, lúc vào ở, Hoàng nữ sĩ lại dong dài chê con gái "biết hưởng thụ" - trên thực tế, bà ấy chờ con gái chạng vạng ra cửa làm việc, lập tức gửi ảnh cho mấy người như chị gái và bạn tốt Phương Nguyệt Kiều, khoe khoang tràn đầy!
Là Lộ Dương lén kể cho bà chị.
Cằn nhằn trình độ này gì cũng không phải, Lộ Nam buông tay: "Tới cũng tới rồi, tiền cũng trả rồi."
Hoàng nữ sĩ chỉ có thể trịnh trọng khuyên răn con gái: "Đặt phòng ở khách sạn bên Mỹ chưa? Chưa đặt cũng không sao, mẹ bảo em trai con đặt online."
"An toàn trên hết, để con đặt cho mọi người."
Hoàng nữ sĩ không thể phản bác.
Lộ Nam dàn xếp xong người nhà, vội vàng tập hợp với mọi người.
Người phụ trách ở Singapore là người sau khi Chương Lễ và Lưu Dương về nước đề bạt, một người đàn ông trung niên chừng 40 tuổi, hiện giờ trông còn thành thật, có Chương Lễ và Lưu Dương tạo sẵn nền tảng, bây giờ Tứ Phương Tửu Nghiệp lấy Singapore làm trung tâm lan tỏa ra những nước xung quanh, thành tích thoạt nhìn không tệ.
Lúc ăn cơm tối, Lộ Nam nhấn mạnh với người phụ trách ở đây: "Giá cả thị trường nước ngoài nhất định phải ổn định, phải bán hàng theo giá chúng tôi chỉ đạo.
Quan trọng hơn cả, bây giờ Tứ Phương Tửu Nghiệp ký hợp đồng không chỉ ở Singapore, cho nên hàng tới cảng, nhớ chia hàng theo đúng giấy dán trên rương mà công ty chúng tôi đã dán (đây là phòng ngừa bán tháo, đề phòng việc chưa xảy ra).
Hi vọng mọi người ở đây phối hợp với đồng nghiệp của tôi..."
Như thế, tiến cử Lạc Tuấn Kiệt cho người đàn ông trung niên này.
Ăn xong bữa cơm, Chương Lễ không sắp xếp giải trí gì khác - hừ, anh ta "tương sát" với Lộ Nam bao năm như vậy, ai không hiểu ai chứ, có sắp xếp Lộ Nam cũng sẽ không đi.
Lộ Nam trở lại khách sạn, đưa người nhà tới bể bơi vô cực.
Có thể thấy, Hoàng nữ sĩ rất tự ti về dáng người của mình, mặc áo tắm liền thân tương đối bảo thủ, Lộ Nam dựa vào cạnh bể bơi, đề nghị với mẹ ruột: "Lúc rảnh có thể tới phòng gym."
Nếu là trước kia, Hoàng nữ sĩ nhất định sẽ nói: tiêu tiền vớ vẩn làm gì, chạy bộ ngoài công viên không tốt sao?
Nhưng bây giờ, bà ấy nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của con gái, hỏi: "Làm thẻ phòng gym đắt không?"
Lộ Nam cười khanh khách: "Không đắt."
...
Trước khi ngủ, phòng khách sạn.
Hỏi, mẹ ruột chỉ vào bao cao su khách sạn đặt sẵn tâm sự với mình là cảm giác kiểu gì?
Hoàng nữ sĩ thật đúng là thần kỳ - hành động của bà ấy bây giờ không phải tân tiến cỡ nào, mà là bà ấy nhận ra, từ đầu chí cuối, con gái đều là người rất có chính kiến đúng đắn.
Bất kể công việc hay yêu đương, người làm mẹ như mình đều không thể thuyết phục nó, cũng không thể kiến nghị gì với nó.
Con gái hàng năm làm việc bên ngoài, bà ấy quản không nổi, trước kia không yêu đương còn đỡ, bây giờ yêu đương, làm mẹ, tự nhiên sẽ sinh ra rất nhiều lo lắng.
Hơn nữa, trong lén lút, Hoàng nữ sĩ không thể phủ nhận, nhóc con họ Trần đó, ngoại hình đẹp, điều kiện gia đình lại tốt (chính là quá tốt).
Thế là, Hoàng nữ sĩ mất bò mới lo làm chuồng quyết định triển khai giáo dục giới tính muộn gần 10 năm so với thời niên thiếu: "Hai đứa, cái kia chưa?" Ôi, đỏ mặt, khó xử quá.
"A, chưa, mẹ ạ." Lộ Nam trả lời không có tí chột dạ nào.
Nghe thấy câu trả lời của con gái, Hoàng nữ sĩ thở phào nhẹ nhõm, nhưng bà ấy lập tức vãn hồi thể diện, bổ sung: "Không phải chuyện này không tốt, mà là con phải học được phụ trách hành vi của mình."
Lộ Nam cụp mắt: kỳ thực người ở hôm nay nào biết chuyện ngày mai? Ta bây giờ yêu đương cũng không phải để kết hôn.
Hoàng nữ sĩ, ngài lo nhiều quá.
Singapore tất cả đều tốt, nhóm Trần Kiêu không nán lại lâu, trưa hôm sau rời đi.
Từ Singapore bay tới Mỹ tốn thời gian rất dài, bất luận Hoàng nữ sĩ phản ứng thế nào, Lộ Nam đều mua vé hạng nhất cho họ.
Chính vì vậy, cả khoang hạng nhất tràn ngập khó xử mơ hồ.
Bởi vì chỗ ngồi phân bố như sau:
Trần Kiêu.
Lộ Nam, Lộ Dương.
Bà, Hoàng nữ sĩ.
Nói ra cũng khéo, từ khi rời khỏi Malaysia, Trần Kiêu và Lộ Nam đã hơn 1 ngày không ở riêng với nhau, chạm mặt ở trên máy bay, anh rất đúng mực chào hỏi nhóm bà.
Tới khi máy bay tới tầng bình lưu, có thể di chuyển, Lộ Dương khẽ hỏi bà chị: "Có cần em đổi vị trí với anh này không?"
Lộ Nam nhìn em trai: miệng ngọt lắm, biết điều ghê, nhưng không cần thiết..