Khen người thì cứ khen, thân là lãnh đạo cấp cao, khen cấp dưới chỉ là chuyện tầm thường.
Nhưng - từ khi Trần Kiêu trở lại tổng bộ Dung thành, cơ bản duy trì tần suất nửa tháng về nhà cũ 1 lần, trong lúc này, anh và Chủ tịch khó tránh khỏi sẽ bàn luận chuyện công việc hoặc nói về những người phụ trách phần việc nào đó.
Trước hôm nay, trưởng bối nhà họ Thẩm chưa hề nghe Trần Kiêu khen một người nhiều lần như thế, còn cố ý nhấn mạnh đối phương là cô gái trẻ tuổi.
Xưng hô "cô gái" rất có linh tính.
Bà nội Trần Kiêu vốn chỉ định hòa hoãn bầu không khí giữa hai cha con, không ngờ lại hỏi tới điểm mù.
Bà ấy lập tức quên phắt dự tính ban đầu của bà mẹ già "thông cảm cho tâm tình buồn khổ của con trai nhỏ sau khi trúng gió", ngược lại hăng hái bừng bừng hỏi cháu trai: "Hi Nghiêu, cháu nói Lộ Nam, là con gái? Vậy cô ấy bao lớn rồi?"
"Nhỏ hơn cháu 2 tuổi, tuổi mụ 26." Trần Kiêu gật đầu, nói ngay.
Bà nội nghe vậy, quay sang nhếch miệng cười với bạn già ở góc độ cháu trai không thấy, lẳng lặng nói: ông xem, Hi Nghiêu còn nhớ kỹ tuổi của con bé.
Ông cụ ngồi yên, nhưng ánh mắt cũng toát vẻ tò mò.
"Bà nội?" Trần Kiêu có phần khó hiểu: sao đang tán gẫu lại xoay gáy về phía mình?
Bà nội vội vàng quay đầu lại: "À à, vừa rồi nghe cháu nói con bé đã lên tới chức vụ Tổng giám đốc.
Trẻ tuổi như thế, thật giỏi giang, hay lần sau mang con bé về nhà chơi nhé? Dù sao cũng là nhân tài của công ty, tâm phúc của cháu mà."
Đến tuổi như bà, cuộc sống chính là hai chữ "tùy tâm", bà biết câu này nói ra hơi đông cứng, trước sau không logic, lòng Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết, nhưng chỉ cần bà ấy không thấy gượng gạo, như vậy sẽ không khó xử!
Trần Kiêu cụp mắt, cười nói: "Không chỉ là tâm phúc của cháu, cô ấy vẫn là..."
Lời này thốt ra, chủ tịch Thẩm ho khan: "Dựa theo quy định công ty, Lộ Nam phải sau tết Dương mới tới trụ sở dự họp tổng kết cuối năm phải không."
"Vâng." Trần Kiêu gật đầu.
"Lúc đó liên tiếp dự họp, cô ấy e rằng không có thời gian ra ngoài ăn cơm xã giao." Chủ tịch trầm giọng nói.
Bà nội Trần Kiêu thì thầm: "Làm gì bận tới nỗi không có thời gian ăn một bữa cơm?"
Chủ tịch ngoảnh mặt làm ngơ, chậm rãi chất vấn Trần Kiêu: "Hợp đồng gia hạn của cô ấy cha đã xem qua, trong đó có vấn đề gì, cô ấy không muốn ở lại Nguyên Xuyên phát triển dài hạn?"
"Hả? Có chuyện thế sao?" Bà nội Trần Kiêu gần như đã coi Lộ Nam chỉ nghe danh không thấy mặt là bạn gái của cháu mình, nghe vậy, hết sức khó hiểu.
Trần Kiêu sẽ không vì giải thích mà kể hết chuyện riêng tư của Lộ Nam - mặc dù, anh tin rằng, cha đã nhìn hợp đồng lao động của Lộ Nam, thì không lý do gì lại không biết vở diễn của Tổng giám đốc ban Tài nguyên nhân lực cũ và chuyện nhà của Nam Nam.
"Người có năng lực, đương nhiên có vốn liếng đàm phán." Trần Kiêu giải thích cho bà nội nghe, cười nói: "Trước họp tổng kết cuối năm, để cháu xem nên tới nhà ăn hay ra ngoài ăn."
Bà nội gật gù: "Tốt tốt, thế mới tốt."
Vừa nói, vừa liếc bạn già để ông tỏ thái độ.
Ông nội Trần Kiêu còn chưa nói, Chủ tịch lại mở miệng: "Hi Nghiêu, cha cần tâm sự với con."
Vẻ mặt rất nghiêm túc.
Trần Kiêu bình tĩnh hỏi: "Bây giờ? Hay đợi xem xong chương trình đã?"
"Bây giờ, vào thư phòng với cha." Chủ tịch vỗ xe lăn bên sofa, nói với cha mẹ già: "Cha mẹ, hai người bình thường không thích xem kiểu chương trình này, hôm nay cũng không cần cố ý cổ vũ Hi Nghiêu, ngủ sớm đi."
Trần Kiêu vươn hai cánh tay để phụ thân mượn lực, phối hợp với chuyển động cơ thể, chậm rãi đặt cha lên ghế ngồi xe lăn.
Làm xong loạt động tác, Chủ tịch Thẩm ấn nút điều khiển, thong dong "đi" trước con trai, vào phòng sách.
"Cha hỏi con, con và Lộ Nam, rốt cuộc có quan hệ gì?" Vào thư phòng, Chủ tịch Thẩm điều khiển xe lăn ra sau bàn làm việc, đi thẳng vào vấn đề.
"Quan hệ yêu đương." Trần Kiêu không hề che giấu.
Chủ tịch buột miệng thốt ra: "Công tư không phân minh, không giống con."
[Đúng vậy, quả thật không giống ta.] Trần Kiêu thản nhiên nói: "Mặc dù bởi vì công việc cho nên mới có cơ hội tiếp xúc, nhưng xác định yêu đương là chuyện năm nay.
Cha không cần lo lắng, con và cô ấy suy nghĩ cặn kẽ mới quyết định chuyển từ bạn bè sang người yêu.
Lúc trước làm đồng nghiệp qua lại đã lâu, trước kia không có công tư bất phân minh, sau này cũng sẽ không vì việc tư mà chậm trễ việc công."
Chủ tịch yên lặng nhìn con trai hồi lâu: "Con cảm thấy, con làm được sao? Nếu con có thể, cô ta thì sao? Cô ta cũng lý trí như con, lấy đại cục làm trọng?"
"Cô ấy có thể." Trần Kiêu trả lời không hề do dự.
"Cha thấy con đang u mê rồi.
Mấy năm nay, các chú bác muốn giới thiệu bạn gái cho con, cha giúp con từ chối không ít, xem ra là cha làm sai."
Trước hôm nay, Trần Kiêu thật sự không ngờ cha biết việc này sẽ có thái độ thế này.
Anh cho rằng, anh cho rằng người lên tiếng phản đối là mẹ anh.
Trần Kiêu trở về Dung thành, quả thật từng tới mấy bữa tiệc khó từ chối, đối phương mang theo bạn nữ hoặc cô gái trẻ tuổi chưa lập gia đình, anh biết họ có ý gì, trao đổi số liên lạc cũng là số anh không thường dùng, sau đó nói với họ anh tạm thời không nghĩ tới vấn đề cá nhân, từ chối khéo đối tượng xem mắt không dưới một bàn tay.
Anh biết, nếu không phải cha cản lại, mấy năm nay các bữa tiệc xem mắt đại khái phải gấp 10, gấp 20 lần một bàn tay...
"Lộ Nam quả thật ưu tú, nhưng hai đứa không thích hợp.
Cha không đồng ý." Chủ tịch Thẩm kiên quyết nói.
Trần Kiêu không nôn nóng vì thái độ của cha, chỉ bình tĩnh trình bày: "Nam Nam không phải ưu tú thông thường, mà là hết sức ưu tú.
Cha biết không? Sau khi Lệnh Dương và Mỹ Lâm hợp tác, từng cố gắng lấy mức lương 1 triệu 1 năm đào cô ấy."
Anh bổ sung: "USD."
Chủ tịch Thẩm sửng sốt, tiếp theo nói: "Mức tiền đó không chính xác, mẹ con muốn làm Nguyên Xuyên mất thể diện thôi.
Nhưng, con nói điều này, lo lắng cha sai người ngáng chân con bé trong công việc sao?"
Trần Kiêu yên lặng không nói.
"Hừ, con không cần lo cái này, Nguyên Xuyên là ta cực nhọc gây dựng lớn mạnh, ta sẽ không lấy chuyện kinh doanh của công ty ra làm trò đùa." Chủ tịch Thẩm tức giận mở miệng: "Chỉ là, con phải biết, cái gì gọi là cứng quá dễ gãy.
Lộ Nam, tuyệt đối không cam lòng làm cấp dưới của con, làm nền cho con, càng khỏi cần bàn tới sau này vì con rửa tay làm canh."
Trần Kiêu khó hiểu hỏi: "Con thích cô ấy, ban đầu chính là vì thích nhìn cô ấy nổi bật trên chức trường.
Chẳng lẽ chỉ vì sự yêu thích này, mà che khuất ánh sáng của cô ấy, bảo cô ấy về nhà làm việc mà bảo mẫu có thể làm sao?"
Chủ tịch Thẩm nhất thời nghẹn lời: "Nhưng hai người đều cường thế, sẽ đi lên con đường giống cha và mẹ con khi xưa."
"Không giống." Trần Kiêu kiên định nói: "Lộ Nam không giống mẹ, con và ngài...!cũng không giống nhau."
Hai cha con không ai thuyết phục được ai, cuối cùng, Trần Kiêu nhìn đồng hồ: "Cha, ngài nên uống thuốc ngủ rồi."
Bọn họ không nói chuyện về Lộ Nam nữa, Trần Kiêu đẩy cha ra khỏi thư phòng, Chủ tịch Thẩm ấn chuông trên xe lăn, chưa tới 10s, hộ lý đã xuất hiện, tiếp nhận xe lăn.
Trần Kiêu trở lại phòng khách, ông bà còn đang say sưa xem chương trình.
Anh yên lặng ngồi xuống đầu kia sofa, có vẻ nghiêm túc xem chương trình, kỳ thực phân tích thái độ cha tối nay đại biểu ý gì.
Anh và cha chung sống không dài, nhưng phỏng đoán tâm trạng trước sau khi ốm, Trần Kiêu kết luận không mấy lạc quan: chỉ sợ đây là tâm lý kiêng kị của người tuổi trung niên khi con cái dần mạnh mẽ, muốn thông qua việc phản đối con cái hoặc áp đặt ý chí của mình lên con cái, để tránh nguy cơ suy yếu quyền uy.
Đây là trạng thái tâm lý không khỏe mạnh.
[Phải sắp xếp người tư vấn tâm lý cho cha.]
Trần Kiêu quyết định.
Chương trình kết thúc, tối nay ngoài uống sữa vẫn chưa lên tiếng, ông cụ Mạc nói một câu: "Mặc kệ cha cháu, nó ở nhà buồn bực lâu rồi, tính khí nóng nảy hơn.
Tết Dương, ông và bà nội cháu đều muốn gặp Lộ Nam."
"Vâng." Trần Kiêu cười đồng ý: "Cháu sẽ nói với Nam Nam."
...
Lộ Nam căn bản không biết hôm nay Chủ tịch và Trần Kiêu bởi vì chương trình này, bởi vì cô mà nảy sinh giao phong.
Cho dù cô biết, cũng sẽ không mấy bận tâm.
Thứ nhất, đây là thân nhân của Trần Kiêu, cần anh ấy thuyết phục.
Thứ hai, cũng là quan trọng nhất, bọn họ mới yêu đương bao lâu? Hơn 2 tháng mà thôi, hoàn toàn không cần suy nghĩ gì mà kết hôn nấu canh.
Chả khác gì đang mơ tưởng hão huyền!
Lộ Nam lúc này, đang gọi điện thoại cho Tần Nghiên.
Tần Nghiên trước kia là nhà sản xuất, sau đó tích lũy tài nguyên nhân mạch tự mở công ty, mấy năm chủ yếu đầu tư sản xuất phim ảnh; về mặt show giải trí, không phải chị ta không đỏ mắt thị trường rộng lớn, nhiều lợi nhuận, chỉ là chị ta không quen thuộc với mấy chương trình này, cũng không có dự án tốt hấp dẫn nhà đầu tư.
Chương trình này của Nguyên Xuyên giống như ngủ gật đưa tới gối đầu, vừa vặn để nhân viên của chị ta thử tay nghề trong lĩnh vực sản xuất hoàn toàn bất đồng này.
Cho nên, bản thân Tần Nghiên thậm chí còn chú ý tới tình hình sau khi phát sóng "Dũng hướng chức trường" hơn cả Lộ Nam.
"Chị xem, cảm thấy tiết tấu chương trình nên điều chỉnh chút." Chị ta xem bản chưa chỉnh sửa, nhưng lúc đó thời lượng dài, không dễ phát hiện như lúc nhìn bản hậu kỳ.
Lộ Nam đề nghị: "Thực ra, có thể thêm vài đoạn ngắn xung đột trong trailer tập sau, thậm chí có thể tạo mánh lới."
Nói thẳng, chính là cắt ghép biên tập.
Tần Nghiên là người trong ngành, đương nhiên quen thuộc với cắt ghép ác ý, chị ta lấy làm lạ: "Trước kia em đưa ra yêu cầu với MC, chị cho rằng em rất trân trọng, thông cảm với ứng viên."
Lộ Nam hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ em không phải? Chế tạo chút xung đột trong preview, nhưng trong show thì nói rõ tiền căn hậu quả, chị yên tâm đi, sau khi chiếu kẻ bị mắng nhất định không phải ứng viên."
Đây là chiêu số mà sau này đài quả Xoài chơi nát, nhưng làm đi làm lại vẫn mới mẻ.
Người xem thích cái này.
"Được, nghe em thử xem." Tần Nghiên gật đầu: "Làm xong em xem qua nhé?"
"Không thành vấn đề."
Giống bọn họ đoán trước, tuần đầu tiên chương trình phát sóng có thể nói không có tí phản ứng gì.
"Không cần vội, tạo thế cũng cần chuẩn bị, tuần đầu tiên mặc dù không có bọt nước gì, nhưng xem phản hồi, cũng không có bình luận tiêu cực." Lộ Nam rất lạc quan.
1 ngày trước khi kỳ 2 phát sóng, công ty marketing cô thuê bắt đầu làm theo chỉ thị của cô, trên mạng xã hội, báo điện tử đăng một ít video ngắn, trong số đó, sáng màn hình nhất đương nhiên là Trần Kiêu.
Âu phục giày da, phong độ lịch thiệp, không thể tránh né khiến ứng viên nữ ưu ái anh.
Lộ Nam nghĩ: quả nhiên người xinh đẹp dễ gây thiện cảm.
Trần Kiêu so với các lão tổng bên cạnh, tươi tới mức bóp được ra nước!
Về chuyện marketing, công ty chuyên nghiệp làm chuyện chuyên nghiệp, Lộ Nam là người phụ trách kiêm bên mua, chỉ cần đưa ra yêu cầu và nguyên tắc là được.
Mấy năm nay, marketing trên mạng đã phát triển nhanh chóng so với trước, Lộ Nam biết tri thức của cô chẳng qua là ỷ vào vốn liếng tiên tri mà thôi, kinh nghiệm hành nghề nhiều năm của cô không ở mặt này, cho nên vẫn không nên khoa chân múa tay quá mức với họ thì hơn.
Tác phong làm việc này, khiến mấy công ty pr có ấn tượng rất tốt với bên mua Nguyên Xuyên: trả tiền sảng khoái, trao đổi thuận lợi, trọng điểm là không chỉ huy lung tung, không đưa ra yêu cầu chó má kiểu "khiêm tốn nhưng vẫn phải kiêu ngạo"..