Hôm sau 9h30 sáng, trước họp sáng, Điền Dương đã gửi tin nhắn cho giám đốc Tô của Trung Tập, thăm dò hôm nay cô ta có tiện nói chuyện công việc hay không.
Lúc đó, 3 người đi công tác của Trung Tập đang ăn sáng trong khách sạn.
Tiểu Tô đọc lên tin nhắn, trưng cầu ý kiến Tống tổng.
Trong mắt Tưởng tổng và Tống tổng, đây là tín hiệu yếu thế từ Nguyên Xuyên hoặc nói từ Lộ Nam - giữa họ còn có hợp đồng tiêu thụ, còn tiền hàng mấy triệu chưa trả, quyền chủ động đương nhiên nằm trong tay họ.
Cho dù tối qua Lộ Nam lời thề son sắt nói các công ty rượu trắng khác sẵn sàng đào cô với mức giá cao, nhưng bọn họ đều biết, có cái gọi là "thỏa thuận cạnh nghiệp", Lộ Nam muốn tới công ty rượu trắng khác, không dễ như vậy.
Đó là tối qua Tưởng tổng trở lại phòng khách sạn nghĩ ra.
Hắn cảm thấy Lộ Nam chỉ đang phô trương thanh thế, hoàn toàn vì muốn nâng giá bản thân, khiến Tưởng tổng cảm thấy, cơ hội ngồi cò kè giá cả tới rồi.
Nếu Lộ Nam biết suy nghĩ trong lòng Tưởng tổng, tất nhiên coi thường: a, mi thật là già rồi, vừa tầm thường vừa tự cao như vậy.
Ta nói với mi giá cả của mình trong ngành bây giờ, là muốn làm cho mi biết cái gì gọi là mơ tưởng hão huyền!
Tống tổng nở nụ cười ngầm hiểu với Tưởng tổng, Tưởng tổng khẽ gật đầu.
Thế là Tống tổng quay sang bảo Tiểu Tô: "Đã nói nghiệp vụ rượu trắng ở Mỹ do cô phụ trách, vậy chuyện hợp tác đàm phán giao lại cho cô.
À, cô trả lời buổi sáng có việc, phải mấy hôm nữa mới rảnh."
Tiểu Tô ở bên Tống tổng thời gian không ngắn, hỏi ngay: "Nếu nghiệp vụ viên Nguyên Xuyên hỏi tôi mấy hôm nữa là mấy hôm thì sao?"
Tống tổng nhìn sắc mặt Tưởng tổng: "Chúng ta tuần này CN rời khỏi BK, cô...!kéo dài tới thứ Bảy."
Kéo tới ngày cuối cùng, xem người Nguyên Xuyên (Lộ Nam) vội hay không.
"Vâng Tống tổng." Tiểu Tô trả lời theo ý Tống tổng.
Điền Dương nhìn tin nhắn trả lời, vẫn nhịn tới sau họp sáng, mới vào văn phòng Lộ tổng, mặt mũi nhăn nhó phản ánh lại.
Lộ Nam gật đầu, biểu thị đã biết: "Không vội, cách 1 ngày hỏi 1 lần, người Trung Tập đã tới BK, trước khi đi nhất định sẽ gặp lại chúng ta một lần, bây giờ chẳng qua đang lên mặt mà thôi."
"Nhưng, Trung Tập có thái độ hợp tác thế này..." Điền Dương mới tiếp nhận khách hàng ở Mỹ chưa tới 2 tháng, nếu lỡ đánh mất một cái - anh ta biết anh ta không có tố chất tâm lý vững vàng như quản lý Nghiêm ở tầng 6.
"Anh là người phụ trách, tôi cũng không giấu anh.
Hợp tác giữa chúng ta và Trung Tập, e rằng không thể tiến hành thuận lợi."
Thật sợ cái gì tới cái đó.
Điền Dương luống cuống tay chân hỏi: "A? Vì sao?"
Lộ Nam nhìn anh ta, chỉ một cái nhìn này, đã khiến Điền Dương đang hoảng hốt dần định thần lại.
"Việc này nói ra phức tạp.
Anh chờ chút." Lộ Nam ấn máy nội bộ, gọi Cừu Siêu Quần tiến vào, đỡ phải nhắc lại lần nữa.
Chốc lát sau, Cừu Siêu Quần tiến vào: "Sao thế?"
Anh ta còn định lấy việc công làm việc tư tới chỗ Tần tổng một chuyến.
"Đương nhiên là có việc cần làm phiền anh Cừu." Lộ Nam cười giải thích, nói qua về thái độ hợp tác của Trung Tập: "Nhà tiêu thụ này e rằng không thể giữ lại, Trần tổng đã nói với em, chúng ta phải nắm quyền chủ động trong quan hệ hợp tác.
Cố vấn phía Mỹ mấy hôm nay sẽ gửi cho em một hồ sơ những Nhà tiêu thụ tương đối mạnh trong lĩnh vực hàng tiêu dùng nhanh, rượu Hài Hòa chúng ta hiện nay ở Tây Mỹ ngoài có chút tiếng tăm, thì ở những thành phố lớn phía Trung, phía Đông đều không có tiếng tăm gì, một khi có thể thành công biến họ thành Nhà tiêu thụ ở bản địa, sẽ có tác dụng thúc đẩy tiêu thụ rất lớn ở Mỹ."
Cừu Siêu Quần sờ cằm: "Anh đi đàm phán không thành vấn đề, nhưng phải thuê phiên dịch cho anh - tiếng Anh đã trả lại hết cho giáo viên rồi."
Lộ Nam cười nói: "Cái này anh cứ yên tâm, phía cố vấn sẽ sắp xếp tài xế và phiên dịch cho anh.
Mấy tháng này em không xuất ngoại được, chuyện chiêu thương ở các khu vực khác bên Mỹ, giao cho anh Cừu vậy, thuận tiện, anh phí tâm mang theo Điền Dương luôn."
Nếu Lộ Nam đã sắp xếp thỏa đáng, Cừu Siêu Quần không thể thoái thác: "Không thành vấn đề, bất cứ lúc nào cũng có thể tuân lệnh."
Điền Dương cũng tỏ ra hưng phấn - lại được đi công tác, còn là đi chiêu thương!
Như vậy không những vui vẻ khi không cần đi làm đúng giờ, còn có thể tăng trưởng kiến thức, bắt lấy thành tích!
Lộ Nam cười với thuộc hạ: "Bây giờ không sốt ruột nữa sao?"
Điền Dương vò đầu, cười ngây ngô: "Hóa ra Lộ tổng đã có kế hoạch rồi, tôi dễ kích động quá."
"Tin tức này tạm thời bảo mật".
Lộ Nam dặn dò thêm: "Anh bây giờ cần làm, chính là trợ giúp Từ tổng xây dựng mấy phương án thúc đẩy tiêu thụ dịp cuối năm, cố gắng tăng thêm lượng bán hàng phía Từ tổng.
Anh đi làm việc đi, tôi và anh Cừu còn có việc."
Tới khi văn phòng không có người ngoài, Cừu Siêu Quần nhăn mặt: "Anh chuyến này đi công tác lâu hả?"
Lộ Nam nhướn mày: "Không nỡ? Còn chưa bắt được đồ đệ của Hướng Bắc? Anh Cừu không phải được xưng là người bạn của chị em phụ nữ Nguyên Xuyên sao?"
"Ê này, cái gì mà bạn của chị em phụ nữ, không được tấn công cá nhân." Cừu Siêu Quần kể khổ: "Dạo này, anh quả thật không có thời gian tìm Tiểu Miêu (đồ đệ Hướng Bắc).
Ừm, hồ sơ nội bộ của nhóm Thẩm Hi Âm đã qua sàng lọc và phỏng vấn, em không phải bảo anh huấn luyện cho họ sao, nên không có thời gian."
Lộ Nam nghĩ: một vì không có thời gian, hai vì Thẩm Hi Âm dây dưa? Thảo nào dứt khoát đồng ý tới Mỹ.
Ánh mắt cô nhìn thấu hết thảy, khiến Cừu Siêu Quần có phần chột dạ, run rẩy, vội vàng lái sang chuyện khác: "Hôm qua gặp Nhà tiêu thụ bày trò quái quỷ gì thế? Sao em và Trần Kiêu lại phải kéo dài một thời gian."
"Ừm, xem như đi, em muốn kéo dài bọn họ, còn bọn họ muốn được voi đòi tiên." Lộ Nam nói.
Cừu Siêu Quần chậc lưỡi: "Hôm qua em nên mang theo anh.
Một Lý Thanh, một Điền Dương, đủ làm gì, để anh uống gục bọn họ."
Lộ Nam cười nhạt: "Không sao, hôm qua em uống gục 2 người lận."
"Hay lắm.
Bọn họ tưởng ở Mỹ trời cao hoàng đế xa là có thể làm bậy? Mặc kệ họ, không hợp tác nữa thì thôi." Anh Cừu quả nhiên vẫn có khí phách người tỉnh Xuyên.
"Bớt giận đi, cho nên chúng ta phải chuẩn bị hai tay, ngoài Từ Trừng Chi, phía Macklin đang giúp chúng ta chọn lọc tuyển chọn khách hàng, còn lại phải vất vả anh, anh Cừu." Lộ Nam chắp tay.
"Không sao, không sao." Lão Cừu cười: "Anh chỉ không nghĩ tới, em lại nhìn thấy cha dượng của tên nhóc sớm hơn cả anh."
Lộ Nam nghĩ theo lời Cừu Siêu Quần: thật đúng vậy! Mặc dù nhìn thấy từng người đều bởi vì công việc, nhưng cha, mẹ, cha dượng của Trần Kiêu, cô quả thật không bỏ sót ai, toàn bộ đều từng gặp.
...
Tưởng tổng và Tống tổng chuyến này tới BK, chủ yếu vì nói chuyện hợp tác với một công ty tàu biển ở đây, công ty này rất có sức mạnh ở cảng Hoàng Đảo, chuyên chạy tuyến đường Nga, đây cũng là tuyến đường mà Trung Tập yếu kém.
Người phương Bắc đàm phán kinh doanh đa phần đều uống rất rất nhiều, Tưởng tổng chuyến này mang theo dự tính bí ẩn, cho nên không để thư ký đi theo, tạm thời cũng không thể tìm được ai cản rượu, đành phải vất vả Tống tổng và Tiểu Tô.
Thứ Hai tới BK, tối hôm đó uống với người Nguyên Xuyên, thứ Tư, Năm, Sáu, liên tiếp ba ngày uống với người phía công ty tàu biển, dù Tống tổng lão luyện trên bàn rượu, cũng không chịu nổi.
Tối thứ Sáu, Tiểu Tô dìu Tống tổng về phòng, đưa cốc nước ấm cho ông ta, khẽ nói với Tống tổng: "Tống tổng, tôi trả lời người Nguyên Xuyên chiều mai gặp mặt, sáng mai có sắp xếp công việc gì không?"
"Cô có việc?" Tống tổng cầm cốc thủy tinh, hờ hững hỏi.
"Khó được tới BK một chuyến, tôi muốn tới Vương x Tỉnh đi dạo, còn định mua chút đặc sản gửi cho cha mẹ." Tiểu Tô ngại ngần nói.
Tống tổng uống ùng ục, véo mũi Tiểu Tô: "Tôi không đi, cô gọi xe mà đi, nhìn thấy gì thì cứ mua, tôi chuyển tiền cho cô."
"Không cần, đủ tiền." Tiểu Tô cúi đầu khẽ nói.
Cho tới khi ánh đèn tối xuống, cả phòng yên tĩnh, vài phút sau, vang lên tiếng ngáy như trống.
Tiểu Tô xoay người, lại xoay người, rất lâu sau mới ngủ.
Sáng hôm sau, cô ta gọi xe ra ngoài, nhưng không tới Vương x Tỉnh.
Phòng riêng quán trà.
"Cô đến rồi, Tô Duyệt." Lộ Nam nhấc đầu, ra hiệu ghế bên cạnh: "Ngồi đi."
Tiểu Tô - Tô Duyệt ngồi xuống đối diện Lộ Nam, nhìn Lộ Nam từ tốn rót trà cho mình, mới bật thốt hỏi: "Cô gửi tin nhắn cho tôi bằng số dùng hồi học ĐH, chắc không phải chỉ để mời tôi uống trà chứ?"
Lộ Nam đẩy chén trà: "Tất nhiên không phải.
Tha hương ngộ cố tri, chúng ta đã trình diễn ở Mỹ rồi."
Tô Duyệt cầm chén trà thổi nhẹ bọt trà không tồn tại: "Cô thay đổi rất nhiều.
Trước kia, cô sẽ không nói lời khắc nghiệt như vậy."
"Giống nhau, trước kia, cô sẽ không làm chuyện ngốc như thế." Lộ Nam nâng chén, chạm nhẹ với cô ta.
"Tôi có ngốc cũng không tới lượt cô bình luận." Cô ta bây giờ ở Trung Tập đã là giám đốc Tô, tự nhận là lăn lộn không tồi trong bạn học cùng thời, Lộ Nam nói vậy, cô ta cực kỳ khó chịu.
Lộ Nam nhấp một ngụm trà: "Ý tôi là, cô theo sai người, theo sai phe cánh.
Tống tổng ở Trung Tập thuộc về "phái bên ngoài", 3-4 năm trước còn bắt đầu làm nghề phụ mở lớp đào tạo, chức vụ của ông ta ở Trung Tập đã tới đỉnh, sẽ không thăng chức được nữa, cô theo ông ta, tiền đồ ở Trung Tập cũng chỉ là "giám đốc Tô" mà thôi."
Đây là lời mấy hôm trước Tưởng tổng nói với Lộ Nam, Lộ Nam đồng dạng nói lại cho Tô Duyệt nghe.
Khi đó Lộ Nam không hề động dung, không biết bây giờ Tô Duyệt nghe sẽ nghĩ thế nào!.