"Cô có ý gì?" Sắc mặt Tô Duyệt khó chịu.
Lộ Nam đẩy trà trái cây* về hướng Tô Duyệt: "Nếm thử đi, là nhân hoa hồng cô thích đấy."
*Là kiểu bánh giống mochi nhưng bên trong nhân là trà + trái cây.
Phần da trong suốt lấp lánh, bên trong là phần nhân hoa hồng, ở giữa có nhụy vàng, lung linh đáng yêu, chỉ một chữ "đắt".
Tô Duyệt nhìn trà bánh, không động thủ.
Lộ Nam cũng không quan tâm, đưa tay lấy một cái, cô ăn nhã nhặn thế nào, 3-4 miếng cũng xong.
Thời gian phẩm trà bánh, đủ để bầu không khí giương cung bạt kiếm hòa hoãn xuống.
[Dù sao chúng ta có tình nghĩa cùng trường, tình đồng nghiệp, không hề xuất hiện bất cứ xung đột nào.
Làm rõ lập trường cơ bản vẫn rất quan trọng.]
Lộ Nam quen thuộc nói: "Tôi nhớ, năm đó trong buổi họp thường niên ở hậu cần Trung Tập, người tới từ trụ sở ngoài Tưởng tổng, còn có một vị Nghiêm tổng.
Ừm, trẻ tuổi hơn, cũng đứng đắn hơn, khi đó, cô còn nói với tôi tướng mạo của Nghiêm tổng là gu của cô, chỉ tiếc Nghiêm tổng cư trú dài hạn ở thành phố Hỗ, không tới Hải Lâm.
Hôm kết thúc huấn luyện ở thành phố Hỗ, cô còn kéo tôi đi tìm Nghiêm tổng kính rượu nhỉ."
Tô Duyệt không ngờ, Lộ Nam có thể nhớ kỹ câu vui đùa của cô ta năm đó, càng nhìn thấu năm đó cô ta không dám tự mình đi, kéo Lộ Nam đi cùng để tăng thêm can đảm.
Như thể nhìn thấu đáy lòng ảo não của Tô Duyệt, Lộ Nam cười khẽ: "Kỳ thực tôi cũng cảm thấy Nghiêm tổng không tồi, mặc dù bị đặt biệt danh là "Diêm (La Vương) tổng", nhưng tác phong làm việc của anh ta dứt khoát gọn gàng.
Nhìn tôi làm gì, tôi mặc dù chuyển công ty, nhưng vẫn có liên lạc với các tiền bối chứ."
"Hơn nữa, trí nhớ tôi quá tốt, có một số việc không phải tận lực ghi nhớ, chỉ là không quên được.
Chúng ta năm đó cùng nhau thực tập, cùng nhau vào ký túc xá công ty, lại cùng nhau tìm nhà chuyển nhà, cùng nhau tập luyện các chương trình họp thường niên, cùng nhau tham gia họp sáng họp đêm, cùng nhau đi công tác huấn luyện, cùng nhau tham gia chơi xuân do công ty tổ chức, cùng nhau nướng thịt, cùng nhau xuống ruộng...!đều là hồi tưởng thú vị, cho nên chỗ này." Lộ Nam chỉ vào đầu mình: "Chỗ này vẫn nhớ kỹ."
Lộ Nam dịu dàng nói.
Mỗi nói một việc, Tô Duyệt cũng đồng thời hồi tưởng những kỷ niệm mà mình trải qua với Lộ Nam, quả thật, vất vả nhưng rất có ý nghĩa.
Tô Duyệt bất giác nhoẻn cười một chút, nhưng mau chóng hoàn hồn, đề phòng: "Cô muốn chơi chiêu tình cảm với tôi thì tính sai rồi, hồi khoản, gia hạn hợp đồng thế nào với Nguyên Xuyên, không phải chuyện tôi có thể định đoạt."
"Tôi không định nói tới chuyện hợp đồng, nói những điều này, chỉ là hi vọng bầu không khí giữa chúng ta không cần căng thẳng đến thế mà thôi." Lộ Nam rót thêm trà cho Tô Duyệt: "Giữa chúng ta, trước giờ đều không phải quan hệ cạnh tranh.
Lúc ở Trung Tập không phải, bây giờ càng không phải, cho nên chúng ta không cần đối địch, chỉ là bạn học cũ làm nghề khác nhau gặp mặt, bù đắp thông tin, chưa biết chừng lại có thể tiến tới trao đổi tài nguyên, sao lại không làm chứ."
Tô Duyệt luôn biết Lộ Nam là người thông minh.
Lúc ở trường, Lộ Nam không phải người chăm chỉ nhất trong khoa - thẳng thắn mà nói Lộ Nam có rất nhiều sở thích, hoạt động liên tục trong Hội học sinh và các CLB.
Nhưng cô ta chỉ cần học bù trước kỳ thi, mỗi một học kỳ đều có thể lấy được điểm cao, hơn nữa cộng thêm hoạt động ngoại khóa, trong danh sách học bổng luôn có tên.
Hơn nữa ngoại hình Lộ Nam lại dễ nhìn, bất luận trong trường hay thời gian tốt nghiệp đi phỏng vấn, đều rất có ưu thế.
Năm đó họ cùng tìm công ty thực tập, nghe nói Lộ Nam nộp đơn vào đâu đều sẽ có hồi âm.
Thật...!khiến người hâm mộ tới mức ghen tị.
Chỉ là, Lộ Nam mà cô ta biết, thông minh nhưng xen lẫn chút ngây thơ và cao ngạo khó phát hiện.
3 năm không gặp, Tô Duyệt phát hiện vẻ ngây thơ trên người Lộ Nam đã biến mất, chỉ không biết cô ta còn kiêu ngạo hay không.
Tô Duyệt tiếp nhận chén trà thứ hai, cô ta quyết định nghe kỹ xem, xem trong hồ lô Lộ Nam bán thuốc gì.
Thấy thái độ Tô Duyệt không còn tràn ngập đề phòng như lúc mới bước vào, Lộ Nam mới cau mày nói: "Tôi đại khái biết Tưởng tổng và Tống tổng muốn làm gì.
Nói thật, tôi bây giờ đang làm rất tốt ở Nguyên Xuyên, không có chút hứng thú nào trở về Trung Tập cả."
Lão già buồn nôn họ Tưởng ra bảng giá quả thật chính là coi thường Lộ Tiểu Nam cô!
Chỉ là câu này không cần thiết nói trước mặt Tô Duyệt.
Tô Duyệt lần trước ở Mỹ nhìn thấy đồng hồ trên cổ tay Lộ Nam, hôm nay phát hiện Lộ Nam đeo một chiếc khác, mặc dù không đắt như cái lần trước, nhưng kết hợp với dây đeo có vẻ cũng không rẻ; hơn nữa, mấy lần gặp mặt, Tô Duyệt lưu ý túi xách của Lộ Nam, mỗi lần cô ta đeo túi đều không giống nhau, mặc dù đều là kiểu classic, nhưng nhìn cô ta tùy tay đặt ở ghế liền biết, cô ta mua túi là để dùng, chứ không phải say mê nhãn hiệu xa xỉ, giả làm người giàu.
Căn cứ vào đó, Tô Duyệt ngược lại là người sớm nhất trong số 3 người Trung Tập tới BK lần này xác định Lộ Nam là người thế nào.
Tô Duyệt hiểu rõ, mặc kệ Lộ Nam lấy tiền đâu mua đồ xa xỉ, cô ta quả thật không cần phải nhảy việc.
Trung Tập có thể cho, Tưởng tổng có thể cho, không thể nhiều hơn những gì Lộ Nam nhận được bây giờ - đây chính là trực giác và sức quan sát của phụ nữ, là hai lão già cộng lại gần 100 tuổi cũng không hiểu, dù sao bọn họ trước kia chưa bao giờ thất bại khi dùng cách này.
Tô Duyệt trong lòng chua xót, thậm chí có phần nghĩ người mà xót cho ta.
Bởi vì cô ta cảm thấy cô ta sống như thể nhân vật đối chiếu với Lộ Nam, cô ta chịu đựng nhiều hơn Lộ Nam, thu hoạch lại xa xa không kịp - ngay cả tướng mạo của cấp trên cũng kém xa so với vị tên gọi Trần Kiêu đi cùng Lộ Nam lần trước.
Nhưng Tô Duyệt cũng không phải cô bé ngây thơ mới tốt nghiệp, cô ta hiện giờ biết, thế giới này làm gì có công bằng tuyệt đối.
Lộ Nam lên tiếng lúc cô ta đang dao động: "Nhưng vẫn phải chúc mừng cô, chúng ta từ bạn học, đồng nghiệp trở thành đối tác, đây là duyên phận kỳ diệu cỡ nào."
Lúc nói lời này, cô đặt Tô Duyệt lên ngang hàng với mình, vô hình trung nâng thể diện cho Tô Duyệt.
Sắc mặt Tô Duyệt sáng sủa hơn.
Lúc Lộ Nam muốn lừa gạt, bất kể nam nữ già trẻ đều tránh không thoát.
Sau đó, nghe Lộ Nam kể về cường độ công việc và xã giao hàng ngày của họ, mặc dù Tô Duyệt vẫn ghen tị với Lộ Nam, nhưng ghen ghét âm thầm đã tiêu tan đi nhiều.
Thời cơ vừa đúng, Lộ Nam cất tiếng: "Bắt đầu từ tháng 7, chuyện xuất khẩu rượu trắng của Trung Tập do cô phụ trách.
Nói xem, Tô Duyệt, cô điều tra sổ sách phía Tây Mỹ sao?"
Tô Duyệt đương nhiên gật đầu: "Lúc tiếp nhận đã tra qua, không có vấn đề gì.
Lộ tổng, cô vừa nói, không trò chuyện công việc còn gì?"
Câu này không phải tranh cãi, mà âm thầm mang vài phần trêu đùa, còn toát vẻ "cảm giác hơn người vì hiện giờ tôi là bên mua".
"Cô nói chuyện này hiện tại do cô phụ trách, nhưng cụ thể thế nào vẫn phải xin ý kiến Tống tổng, Tống tổng quả nhiên vẫn không yên tâm về nghiệp vụ này nhỉ." Lộ Nam chia rẽ thẳng thừng, không cần che lấp: "Trung Tập và Nguyên Xuyên có khung tổ chức khác hẳn nhau, tôi chỉ tò mò, công ty cô lúc bàn giao công việc, chuyện điều tra sổ sách do cô và kế toán cùng nhau làm phải không?"
Đương nhiên phải.
Tô Duyệt "ừ" một tiếng.
"Xét về phương diện bạn học và đối tượng hợp tác, tôi cảm thấy tôi đều nên nhắc nhở cô chút, bảo kế toán điều tra lại lần nữa đi." Lộ Nam "hảo tâm" đề nghị.
Nếu ban nãy vừa thấy mặt Lộ Nam đã nói chuyện này, Tô Duyệt nhất định sẽ không nghe theo, nhưng trải qua giảm xóc, Tô Duyệt cũng không phải kẻ ngu, cô ta trợn mắt, khó tin nói: "Ý cô là, sổ sách nghiệp vụ rượu trắng của công ty tôi có vấn đề? Lộ Nam, chuyện này không thể nói bừa."
Lộ Nam chớp mắt: "Cô cảm thấy tôi có cần nói bừa không? Nếu cô không phải bạn học của tôi, tôi mới mặc kệ chuyện vất vả mà chẳng được lợi lộc gì này.
Nhà tiêu thụ hải ngoại của công ty tôi lại không phải chỉ có mình Trung Tập, các khách hàng khác quy mô lớn nhỏ khác nhau, nhưng hiện tại, không có Nhà tiêu thụ nào xuất hàng có quy luật như Trung Tập.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán, càng khiến tôi tin tưởng vào suy đoán của mình chính là vì phản ứng của Tưởng tổng và Tống tổng - nếu rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên là dự án không mang lại lợi nhuận cho quý công ty, vì sao bọn họ còn sẵn sàng tiếp tục gia hạn hợp đồng? Tôi nghĩ, chuyến này tới BK, bọn họ cũng không hề có dự định cắt đứt hợp tác với công ty tôi, nhiều nhất chỉ muốn làm giá thôi."
Nói xong câu cuối, thái độ của Lộ Nam cũng nghiêm túc hẳn lên.
Tô Duyệt trong lòng lộp bộp.
Bởi vì, Lộ Nam nói đều đúng.
Lộ Nam cố gắng xới đất: "Xem tình hình này, có khi hồi tháng 7 Tống tổng chỉ thuận thế giao nghiệp vụ rượu trắng cho cô, bất luận khi đó tôi có xuất hiện ở Mỹ hay không, ông ta đều sẽ làm như vậy."
Lần này, cô chủ động hơn, cầm lấy miếng trà bánh nhân hoa hồng đặt vào tay Tô Duyệt, khẽ nói: "Đương nhiên, có lẽ tôi lòng dạ tiểu nhân.
Cô làm việc ở Trung Tập lâu như vậy, với năng lực của cô, ngồi lên vị trí giám đốc cũng không kỳ quái."
Tô Duyệt biết, Lộ Nam đang thẳng thừng ly gián.
Nhưng cô ta không thể phản bác: "Có hay không, tôi trở về điều tra rõ là biết."
"Phải, nhân ngọt mới ngon." Lộ Nam đặt trà bánh tới miệng Tô Duyệt: "Nhưng quá ngọt thì sẽ ngấy."
Tô Duyệt bất giác há mồm cắn.
Lộ Nam thu tay lại: "Tôi mua cho cô chút đặc sản BK, quán trà có thể ship nhanh, coi như là tấm lòng tặng bạn học."
"Lộ Nam!" Thấy cô ta định rời đi, Tô Duyệt vội lên tiếng: "Nếu sổ sách nghiệp vụ rượu trắng thật sự có vấn đề..."
Lộ Nam cười nhẹ: "Duyệt à~ đi theo Tống tổng, chỉ dừng chân ở vị trí giám đốc, nhưng nếu đổi lãnh đạo thì sao? Bây giờ hai chi nhánh Hỗ thành và Hải Lâm của Trung Tập sắp đánh nhau thành đầu chó rồi phải không?"
"Cô làm vậy, không sợ đánh mất một Nhà tiêu thụ sao?" Tô Duyệt hỏi.
"Khách hàng dĩ nhiên quan trọng, nhưng tình nghĩa cùng trường cũng rất quan trọng." Lộ Nam tươi cười: "Hơn nữa, tôi ghét ánh mắt Tưởng tổng nhìn tôi."
Nửa câu là thật, nửa câu là giả.
[Ai nói ta là Lộ Nam chưa bao giờ lừa gạt người khác?]
Tô Duyệt nghĩ: không còn ngây thơ, nhưng vẫn cao ngạo như cũ.
...
Lộ Nam hôm nay không bảo Lý Thanh lái xe đón đưa, cô gọi taxi tới.
Lên taxi, rời khỏi quán trà, Lộ Nam gọi điện thoại cho Điền Dương: "Trước giờ cơm trưa nhớ liên lạc với giám đốc Tô của Trung Tập.
Buổi chiều nói chuyện thế nào? Tùy anh."
Kết thúc cuộc gọi, Lộ Nam đoán: Tô Duyệt bị ta thuyết phục khả năng lớn đến đâu? Đời trước Tiểu Tống sang năm sẽ liên lạc với ta, ta kích thích dã tâm của Tô Duyệt sớm 1 năm, tỷ lệ thành công chắc...!cao nhỉ?!.