Mặc dù điều lệ thỏa thuận hợp tác còn chưa thương nghị xong, nhưng đơn đặt hàng bày ra trước mắt không thể đẩy ra ngoài được.
Lộ Nam gật đầu: "Anh Từ chỉ thử thị trường trước mà thôi, em đã nói rồi, lô rượu trắng đầu tiên em chỉ kiếm tiền chênh lệch thuế, phí tàu biển cũng do em gánh vác tới cảng.
Còn lại hàng hóa thì đến lúc đó thương nghị tiền thù lao sau."
Từ Trừng Chi không mấy thói quen.
Thứ nhất là không thói quen đàm phán tiền bạc thẳng thừng với người khác.
Thứ hai là không thói quen đàm phán tiền bạc thẳng thừng với cô gái trẻ tuổi.
Lộ Nam nhận thấy đối phương mất tự nhiên, cười nói: "Anh Từ, làm ăn thì phải nói chuyện làm ăn.
Liên quan tới phương diện tiền bạc, chúng ta nên nói rõ ràng trước, như vậy hợp tác mới có thể lâu dài."
Nếu Lộ Nam đã nói vậy, Từ Trừng Chi cảm thấy nếu anh ta còn không lên tiếng thì thật xấu hổ, bèn kìm nén sự ngại ngùng tích lũy những năm dạy học, ngược lại bắt đầu thảo luận hoạt động kế tiếp.
Lộ Nam nói: "Em phác thảo một bản thỏa thuận, lát nữa em gửi bản điện tử cho anh, nếu anh Từ có ý nghĩ gì, chúng ta liền thảo luận thêm, hoàn thiện nó."
Tới cuối buổi trò chuyện, anh ta mới nhớ ra: ủa đối tác của ta không phải mẹ của Tiểu Lộ ư? Làm sao bản thỏa thuận đều do Tiểu Lộ nghĩ ra? Sinh viên vừa mới tốt nghiệp ĐH bây giờ đều có khả năng thế ư?
"Mẹ em..." Từ Trừng Chi hơi hoang mang hỏi: không cần gặp mặt đàm phán một lần à? Chẳng lẽ...!lúc ký thỏa thuận mới xuất hiện ư?
Lộ Nam cười bảo: "Trong nhà đang có việc cần xử lý một chút ạ, em đoán ngày kia bà ấy sẽ tới đây."
...
Nếu như mẹ Lộ có khi thường nói câu cửa miệng với con gái là: mẹ còn không đi guốc trong bụng con?
Vậy hiện tại Lộ Nam cũng bắt chuẩn mạch của mẹ cô, nói ngày kia, chính là ngày kia.
Trưa thứ Hai, cô nhận được điện thoại của mẹ: "Chiều nay mẹ ngồi xe khách đi Hải Lâm, con gửi địa chỉ ký túc xá cho mẹ đi."
Mẹ Lộ áng chừng cảm thấy đột nhiên tập kích còn khá lợi hại.
"Mấy giờ ạ? Con đi đón mẹ." Lộ Nam hỏi.
Cô đoán, mẹ cô sẽ không đồng ý.
Thứ nhất là không muốn ảnh hưởng tới công việc của cô (cho dù không thích công việc này, nhưng tính cách bà ấy chính là như thế, là một người rất có trách nhiệm, hơn nữa không muốn gây phiền phức cho người khác, người khác ở đây ngoại trừ thân nhân), thứ hai là muốn cho cô trở tay không kịp.
Quả nhiên Lộ Nam lại đoán trúng!
Mẹ Lộ nói: "Không cần, trước kia mẹ đã từng tới thành phố Hải Lâm rồi.
Con gửi địa chỉ ký túc xá cho mẹ là được, mẹ tới sẽ đặt phòng khách sạn gần đó."
Vì để mẹ cô hơi có cảm giác thành tựu, Lộ Nam không kiên trì ra bến xe đón, chỉ báo địa chỉ: "Khách sạn và công ty chúng con có hợp tác, rất gần công ty và ký túc xá của con, đặt phòng sẽ có giá hữu nghị, lát nữa con gọi cho lễ tân lưu tên và số di động của con, lúc mẹ check-in báo thông tin này là được.
Sau đó chờ con hết giờ làm tới tìm mẹ - không cần sốt ruột lấy bút ra ghi, con cúp máy sẽ gửi tin nhắn cho mẹ."
Mẹ Lộ đang vội vã tìm giấy bút, muốn con gái nhắc lại một lần địa chỉ khách sạn hơi sửng sốt, rồi bất giác đồng ý: "Được."
Gọi cho mẹ xong, cô lập tức gọi cho giáo viên Trương: "Bác Trương, hôm nay mẹ cháu tới ạ, buổi tối cháu đưa mẹ tới thăm bác nhé, thuận tiện để mẹ cháu "gặp mặt" anh Từ, dù sao chuyện này phải giao cho bà ấy, bà ấy làm việc nhiều năm, còn quen thuộc trình tự xuất nhập khẩu thương mại hơn cháu ạ."
Giáo viên Trương liên tục đáp ứng: "Được, hôm qua cháu bảo mẹ cháu sẽ tới, anh Từ của cháu 2 hôm nay đều chờ đợi đấy.
Để bác gửi tin nhắn cho nó, vậy buổi tối gặp."
"Buổi tối gặp ạ."
Kết thúc cuộc gọi với giáo viên Trương, Lộ Nam lại tìm kiếm số lễ tân của thương mại Green mà cô đã lưu từ trước: "Chào cô, tôi tìm giám đốc Nghê.
Thảo luận một chút hợp tác tiêu thụ rượu, tôi họ Hoàng, hoàng trong thảo đầu."
Lễ tân nối điện thoại, Lộ Nam đè giọng, làm âm thanh trở nên chững chạc hơn, đi thẳng vào vấn đề tự giới thiệu, sau đó nói muốn mua rượu Hài Hòa, giá trị đại khái khoảng 200.000 tệ, không biết sáng mai có thuận tiện tới cửa hay không.
Giám đốc Nghê bên này đang tức giận vì việc tồn kho, bây giờ bỗng dưng nghe có người thấy hứng thú, đương nhiên mong mà không được, song phương hẹn 10h sáng mai, gặp mặt ở công ty thương mại Green.
Cúp điện thoại mới nhớ ra, còn không hỏi tên công ty của đối phương, có điều nghĩ, ngày mai người ta tới công ty đàm phán, đã thật thành tâm, vậy đợi ngày mai rồi nói.
Tắt máy, Lộ Nam vừa mạo danh mẹ mình thu hồi di động, ngón tay bất giác gõ nhẹ lên bàn: mọi sự sẵn sàng, chỉ còn...!mời ngài vào rọ.
[A, hình dung mẹ ta như vậy dường như không mấy thỏa đáng.] Lộ Nam cúi đầu cười.
Theo sau, Lộ Nam ngồi tính 30.000 đô rượu Hài Hòa, nên xứng hàng thế nào.
Đây không phải việc khó với cô, dựa theo lời Từ Trừng Chi, rượu Hài Hòa 9 năm và 12 năm có đánh giá khá tốt, cho nên xứng hàng tỷ lệ thì rượu 6 năm ít nhất - nhưng cũng không thể một chút cũng không có, dù sao đổi tỷ giá, giá cả rượu 6 năm thật sự "rất cạnh tranh".
Dăm ba phút liền liệt ra số lượng đại khái, lại thuận tiện tính xong thể tích và trọng lượng, tính ra phí vận chuyển bằng tàu biển, Lộ Nam nhìn nửa trang giấy trắng, rơi vào hồi tưởng.
Đời trước ngày nghỉ song tiết trung thu quốc khánh cô trở về nhà, trải qua không mấy vui vẻ, vậy nên tới tết Dương liền không về, ở lại thành phố Hải Lâm dự liên hoan đêm mừng năm mới với các bạn ĐH.
Buổi tối về ký túc xá hơi muộn - nhưng, đây cũng không phải lý do để Đổng Tuệ khóa trái cửa đi?
Cắm chìa khóa vào ổ khóa không chuyển động, tuyệt đối không phải do ổ khóa hỏng, khả năng duy nhất là bị khóa trái từ bên trong.
Phải, Lộ Nam rất khẳng định là Đổng Tuệ làm.
Bởi vì các cô gái tỉnh Dự Nam khác đều đã về quê rồi.
Mà Đổng Tuệ, từ sau lần vì chuyện Chu Lỗi ngủ lại mà mình tranh cài ầm ĩ với cô ta, cô ta liền ngứa con mắt bên phải đỏ con mắt bên trái với mình.
Lộ Nam không ngu, đương nhiên biết lần này bản thân sơ ý kèm xui xẻo, bị Đổng Tuệ bắt được cơ hội trả thù.
Khóa trái cửa thì không thể mở ra từ bên ngoài được.
Đã là rạng sáng, nhất thời nửa khắc không tìm được thợ mở khóa, mạnh mẽ gõ cửa lại sợ quấy rầy hàng xóm, Lộ Nam đành phải gọi cho cô ta, hơn nữa nhẹ nhàng gõ cửa.
Nhưng điện thoại toàn thấy bận, người trong nhà giả vờ không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Thành phố Hải Lâm mùa đông rất lạnh, Lộ Nam không ngừng đi đi lại lại trên hành lang nối giữa thang máy và cửa, đèn cảm ứng tắt rồi lại sáng.
Bảo vệ nhìn camera, gọi điện cho chủ nhà, mới giải cứu Lộ Nam.
Lộ Nam tuổi đó làm sao nghĩ tới đi khách sạn đặt phòng ngủ, hơn nữa lúc đó vừa lạnh vừa tức, một lòng một dạ cố chấp mở cửa cho bằng được.
Giáo viên Trương mặc áo ngủ bông chạy tới, nhìn thấy Lộ Nam: "Haiz, đêm hôm khuya khoắt, lăn lộn cái gì, cháu không lạnh à? Sang nhà bác ngủ đi."
Lộ Nam ngơ ngác đi theo giáo viên Trương, thậm chí không nghĩ tới nếu đối phương là người xấu thì sao...
Sau này quan hệ giữa cô và giáo viên Trương trở nên thân thiết, sau tết Dương điều động chức vụ, Lộ Nam bị điều sang ban Đoàn mua rượu Hài Hòa, đau đầu vì áp lực chiêu thương, cô đánh bậy đánh bạ cung cấp rượu cho Từ Trừng Chi một lần - chính cô cũng kiếm được một ít chênh lệch giá.
Nhưng vì tuổi, lịch duyệt, tiền vốn và các vấn đề khác, sau đó hai người không hề có quan hệ hợp tác ngang hàng, cứ thế liền không tiện.
Cho nên sau đó Từ Trừng Chi thương lượng với Lộ Nam, trực tiếp lấy hàng từ thương mại Green, còn mua sắm những hàng hóa nhỏ khác thì tìm người đại diện chuyên nghiệp, chuyên môn làm mảng xuất nhập khẩu thương mại.
Lúc đó Lộ Nam mặc dù trẻ tuổi, nhưng cũng hiểu được cách làm của Từ Trừng Chi, kinh doanh không phải vì giúp đỡ người nghèo, đối tác không ngang hàng về tiền tài và năng lực, giải tán cũng là bình thường.
Song phương hảo tụ hảo tán, sau đó ngày lễ ngày tết, Lộ Nam vẫn thường xuyên gọi video tán gẫu với giáo viên Trương.
Cũng duy trì liên lạc với Từ Trừng Chi, Võ Lệ.
Hồi tưởng kết thúc tại đây, Lộ Nam nghĩ: chính vì thế, ta mới vô cùng tin tưởng nhân phẩm của gia đình giáo viên Trương.
...
Chập tối tầm 5h40p, mẹ Lộ tới khách sạn, sắc mặt tối tăm.
Lộ Nam đợi bà ấy ở khách sạn một hồi lâu, thấy vậy liền chán nản thở dài một hơi: khẳng định là ngồi xe bus công cộng.
Không biết bản thân say xe nặng thế nào à?
Nhưng cô sẽ không nói ra miệng.
Bởi vì nói ra liền có thể nghe thấy câu kế tiếp của mẹ cô: "Gọi taxi không tốn tiền?"
Ôi, kỳ thực mẹ cô vốn không phải người như vậy...
Lộ Nam đi tới, kéo tay mẹ: "Đi thôi, đi làm thủ tục check-in ạ."
Đột nhiên bị con gái khoác tay, mẹ Lộ thoáng chốc cứng đờ, dường như không thói quen tiếp xúc thân mật như vậy.
Bởi vì trong ấn tượng của bà ấy, con gái đã rất nhiều năm không gần gũi với mình như vậy, động tác tay trong tay này chỉ thuộc về nó và bà ngoại.
Sau đó, mẹ Lộ hơi lơ đãng hỏi: "Con tan làm rồi?"
"Vâng ạ." Lộ Nam nhìn lễ tân, muốn một căn phòng có giường lớn, lấy căn cước trong tay mẹ, trả tiền cọc trước khi bà ấy còn chưa phản ứng lại.
Trường hợp công chúng, mẹ Lộ chỉ liếc nhìn con gái một cái, liền đi theo cô vào thang máy.
Vào thang máy, chỉ còn hai người, mẹ Lộ cứng đờ nói: "Lát nữa mẹ trả lại con tiền phòng."
"Không cần."
"Sao lại không cần? Con bây giờ con đang trả góp xe trả góp nhà, một tháng muốn trả bao nhiêu con đã tính chưa? Còn tiêu hoang như thế..."
"Tinh" một tiếng, thang máy tới.
Cửa mở, ngoài cửa còn có khách đang vào ở, mẹ Lộ liền im lặng.
[Ở ngoài, vẫn trước sau như một sĩ diện, chú ý hình tượng.
Đúng là quá dễ bị những thứ này "bắt cóc" rồi.] Lộ Nam cúi đầu cười trộm, đương nhiên hết sức cẩn thận không để mẹ phát hiện, sau đó theo chỉ dẫn tìm phòng.
Mở cửa vào phòng, đóng lại, mẹ Lộ liền nói: "Sáng mai xin nghỉ, đi theo mẹ tới ngân hàng làm thủ tục trả lại khoản vay."
Lộ Nam đương nhiên không chịu, nhưng cứng rắn tranh cãi không phải hành vi sáng suốt, thế là cô không tình nguyện hơi gật đầu.
Sau đó, mẹ Lộ liền tin, trên mặt hơi tỏ ra hài lòng.
"Mẹ, mẹ nghỉ ngơi một lát đi, đợi lát nữa con mang mẹ đi ăn cơm."
Mẹ Lộ lại nói: "Đã 6h rồi, nghỉ gì mà nghỉ, đi ăn thôi, tìm quán nào thanh đạm ấy."
Lộ Nam suy đoán, mẹ sợ cô tan làm bị đói - này không phải cô tự tưởng bở.
Thanh đạm, lại gần ký túc xá, vậy chính là quán mì nắp nồi Trấn Giang.
Lộ Nam một tuần sẽ có 1-2 buổi tối ăn carbohydrate, cho nên cũng gọi bát mì tam tiên (tôm, hải sâm, măng), thêm mì, lại hỏi: "Mẹ thích ăn mì gan lợn đúng không?"
Mẹ Lộ vẫn không thói quen con gái tỏ ra thân mật như vậy, nhưng con gái quả thật nói đúng, vì thế gật đầu.
Lộ Nam bảo ông chủ thêm một bát mì gan lợn.
Lúc ăn mì, mẹ Lộ lại lải nhải vài câu, nói Lộ Nam ăn quá ít rồi.
Lộ Nam: không nghe, coi như đang niệm kinh.
Ăn xong, Lộ Nam bảo tản bộ tiêu thực.
Xét thấy nữ nhi cuối năm sẽ từ chức (mẹ Lộ tự tưởng bở, bà cho rằng con gái sớm muộn sẽ đồng ý, dù sao chuyện trả lại khoản vay nó đã nhượng bộ), mẹ Lộ cũng không muốn tới ký túc xá của con gái - nhìn thấy một nhóm con gái trẻ tuổi hoạt bát, còn phải hàn huyên, mệt.
"Vậy tản bước ở trong khu nhà đi." Lộ Nam đề nghị.
Tản bộ, liền tình cờ gặp được giáo viên Trương.
Giáo viên Trương nhiệt tình hỏi: "Ây da, mẹ cháu tới à?"
Lộ Nam ngoan ngoãn gật đầu, giới thiệu mẹ và giáo viên Trương lẫn nhau, mẹ Lộ hết sức khách sáo chào hỏi: "Lộ Nam ở bên này, được ngài chăm sóc, cho ngài thêm phiền phức rồi."
"Không phiền không phiền, Lộ Nam rất ngoan ngoãn, tôi rất thích cô ấy." Giáo viên Trương kéo tay mẹ Lộ: "Nào nào nào, lên nhà ngồi chút, vừa vặn có chuyện cần nói."
[Xem đi, không phải lại bị "bắt cóc" à?] Lộ Nam ra hiệu khen ngợi giáo viên Trương sau lưng mẹ Lộ.
Giáo viên Trương thì quay lại nháy mắt, làm cái "ok".
Tới nhà giáo viên Trương, bà ấy liền lấy ra phác thảo mà lần trước con trai và Lộ Nam bàn bạc, sửa chữa lại: "Nào, mẹ Lộ Nam, cô xem đi."
Mẹ Lộ vô cùng kinh ngạc, bà ấy tưởng chỉ đi theo con gái tới nhà chủ nhà ngồi xuống mà thôi! Hợp tác gì chứ...!a!!!
Đột nhiên nhớ tới con gái từng kể, nó và con trai bà chủ ở nước ngoài muốn hợp tác làm xuất nhập khẩu, mẹ Lộ ngây ra, liền hiểu được, mình đã bị "trúng kế".
Bà ấy cúi đầu nhìn, bên B là tên mình: Hoàng Lệ.
[Tự quyết định! Gan to hơn trời!]
Mẹ Lộ tức điên, nhưng còn nhớ đang ở trong nhà người khác, liền lẳng lặng trợn mắt với con gái.
Trình độ "đe dọa" này hoàn toàn vô dụng với Lộ Nam, cô thậm chí còn bóc quả quýt, hỏi mẹ: "Ăn không ạ?"
Mẹ Lộ làm gì có tâm trạng ăn, lật xem hiệp nghị trong tay, dự định ngả bài với giáo viên Trương: "Giáo viên Trương, tôi thấy chuyện này e rằng có hiểu lầm..."
Bà ấy còn chưa giảng giải, đã bị Lộ Nam chặn ngang: "Mẹ, mẹ nhìn phụ lục đính kèm đằng sau thỏa thuận đi, bên A là anh Từ, đã đặt hàng đơn mua sắm đầu tiên rồi.
Phụ lục viết, hàng hóa trị giá 30 nghìn đô, con thu tiền chênh lệch thuế và chịu phí hải vận...!Mẹ nhìn đi, con đã nhận tiền đặt cọc rồi." Đương nhiên là lời nói dối tạm thời mà thôi.
Đại khái 30 nghìn đô, chữ "tiền đặt cọc" thật sự không thể làm người coi như chưa có gì xảy ra, mẹ Lộ thấy giáo viên Trương và con gái đều vô cùng chăm chú nhìn mình, hơi mất tự nhiên cử động thân thể, điều chỉnh dáng người, cúi đầu nhìn kỹ nội dung và quy định cụ thể của hiệp nghị.
Bà ấy không hề xa lạ với thỏa thuận hợp tác thế này.
Ban đầu ở công ty chồng cũ, bà ấy làm việc tương tự với "đại tổng quản".
Đối nội: lưu trữ phân loại đơn đặt hàng, xét duyệt tiền lương tiền thưởng nhân viên, xác định phúc lợi cho nhân viên...
Đối ngoại: sắp xếp giấy tờ với bên xưởng để chồng cũ thuận tiện trả tiền, cầm thẻ điện tử bến cảng làm khai báo tài liệu...
Nói tóm lại, quản sổ sách nhưng không quản tiền.
Thậm chí về sau, tiền bạc đều không báo với bà ấy, chồng cũ tìm cớ dễ nghe: để kế toán và tài vụ chuyên nghiệp làm, sổ sách sẽ đẹp.
Cũng có nghĩa là, thỏa thuận hợp tác này, so với hợp đồng ủy thác mua sắm ngoại thương thì đơn giản hơn nhiều.
Mẹ Lộ bắt đầu thẩm tra từ đầu, dần dần chìm đắm trong đó..