Một chiếc bàn tròn rộng lớn chỉ ngồi: Vương Hưng Long, Hoàng Lệ, Lộ Nam, Trần Lộ.
Còn một vị Trần Kiêu bị Vương Hưng Long mạnh mẽ kéo tới.
Lão Vương nguyên văn nói: "Anh Kiêu, tối nay nếu anh không tới, cả cái bàn chỉ có mình tôi là đàn ông, quá khó xử rồi, anh phải đi cùng thêm can đảm cho tôi...!Nói nữa, anh cũng là cấp trên trực tiếp của Lộ Nam nha."
Trần Kiêu liền thuận thế cũng tới.
Vốn dĩ Chu Điềm cũng cần có mặt, nhưng người ta nói thẳng thân thể không khỏe, từ chối rồi.
Tổng cộng 5 người, mọi người còn uống rất nhã nhặn, trong phòng riêng ngoại trừ tiếng TV không còn động tĩnh nào khác, cái này khiến Vương Hưng Long cảm thấy thật khó chịu.
Bữa cơm này, là văn phòng thành phố mời khách, cũng do văn phòng cung cấp rượu.
Vốn dĩ, Nhà tiêu thụ cỡ vừa - còn không hẳn tính về văn phòng thành phố Hải Lâm, rượu trên bàn tiệc đại khái dùng rượu Hài Hòa 9 năm.
Vương Hưng Long nể mặt Lộ Nam, bảo Giang Hiểu Vân tới kho dự trữ lấy rượu 12 năm.
Đáng tiếc mị nhãn vứt cho người mù xem.
Chỉ cần là rượu trắng, bất kể loại chưng cất năm nào, Hoàng nữ sĩ đều không uống quen.
Trước kia lúc công ty cha Lộ Nam liên hoan, Hoàng nữ sĩ cũng bị nhân viên kính rượu, tửu lượng ước chừng chỉ 1 ly rượu vang, nhiều hơn liền nôn.
Lộ Nam quen thuộc đổ một chút cho mẹ: "Mẹ nếm thử xem, uống không quen thì uống cái khác."
Vương Hưng Long mấp máy môi, cuối cùng quyết định câm miệng: cũng đúng, Nhà tiêu thụ là nữ, còn là trưởng bối, ta mà chuốc rượu liền không thích hợp.
Sau đó anh ta lại định chạm cốc với Lộ Nam - mẹ nợ con trả? Không không không, đại khái ý tứ tương tự, bởi anh ta biết Lộ Nam biết uống, có thể uống, định bảo Lộ Nam đại biểu cho Hoàng tổng nha.
Nhưng Trần Kiêu đụng một chút vào chân Vương Hưng Long: không có phụ huynh nào thích nhìn thấy con cái uống rượu trắng 52 độ trên bàn tiệc đi?
Vương Hưng Long nghĩ: đúng vậy.
Sau cùng, Vương Hưng Long duy trì bướng bỉnh cuối cùng, kính Hoàng tổng một chén xong, liền quay đầu cạn chén với Trần Kiêu.
Giám đốc đã mặc kệ, Trần Lộ không cần uống rượu cũng rất mừng rỡ, nhưng cô vẫn có hàm dưỡng nghề nghiệp, lúc ăn uống cũng chú ý một chút Hoàng tổng, thường giúp đỡ đưa tờ khăn giấy, hoặc là chuyển thức ăn tới trước mặt.
Lộ Nam ngồi giữa mẹ và Trần Lộ, thấy mẹ mất tự nhiên và Trần Lộ khó lòng xã giao, cúi đầu rũ mắt cười, trấn an vỗ bên trái, lại an ủi vỗ bên phải.
Một bữa cơm kết thúc, đây là lần đầu tiên ăn cơm với khách hàng mà lúc hết bữa Vương Hưng Long còn tỉnh táo 7 phần, mang tới 3 bình rượu Hài Hòa 2 năm, cũng chỉ mở một bình.
Anh ta đứng ở cửa Túy Kiềm Vị, nắm tay tạm biệt Hoàng Lệ nữ sĩ, lại dặn dò Trần Lộ ngay trước mặt bà ấy rằng sau này phải phục vụ tốt Nhà tiêu thụ....
Đến khi mọi người đều tản ra, Hoàng nữ sĩ đi tới bãi đỗ xe liền hỏi Lộ Nam: "Đây là nội dung công việc thông thường của con?"
Lộ Nam thẳng thắn thành khẩn: "Quả thật là nội dung công việc của giám đốc Đoàn mua."
Hoàng nữ sĩ má đỏ hây hây vì mấy ngụm rượu trắng, bà ấy hơi dừng lại, nói giọng thấm thía: "Nam Nam, con vẫn nên nghỉ việc đi."
Nam Nam.
Lộ Nam không nhớ mình đã bao lau không nghe thấy mẹ gọi như vậy, đại khái từ hồi tiểu học? Hoặc càng sớm hơn một ít, từ hồi mẫu giáo?
Trong ấn tượng, mẹ luôn mạnh bạo gọi cô: "Lộ Nam." "Lộ Nam?" "Lộ Nam!"
Mà sau từng tiếng gọi luôn là những lời mà cô không muốn nghe.
Hôm nay, Hoàng nữ sĩ lại gọi nhũ danh của Lộ Nam.
Lộ Nam nghĩ: đại khái mẹ cuối cùng nhận ra, cứng rắn ra lệnh cho ta, yêu cầu ta sống theo ý nghĩ của bà ấy là chuyện không thể xảy ra.
Đây là tiến bộ mà bà ấy đạt được sau khi thổ lộ tâm sự với bác sỹ? Không không không, hiệu quả trị liệu tâm lý không thể rõ rệt như vậy.
Cho nên đây là cách vòng vo dụ dỗ của bà ấy, cuối cùng vẫn muốn biểu đạt tư tưởng là "mẹ muốn tốt cho con", mục đích cuối cùng vẫn là "làm theo ý mẹ".
Lộ Nam rất nhanh suy nghĩ thấu triệt nhưng không hề chán nản.
Cô biết, muốn đấu tranh với một người mẹ cố chấp, thích khống chế không phải chuyện đơn giản.
Đầu tiên, để bà ấy rời khỏi môi trường sống quen thuộc vốn có, rời xa chồng cũ và họ hàng bạn bè, hết thảy những người biết bà ấy ly hôn.
Get.
Tiếp theo, khiến bà ấy bận rộn lu bù, có sự nghiệp riêng hơn nữa có thể mau chóng nhìn thấy lợi nhuận.
Get.
Một lần nữa khiến bà ấy chủ động đi bệnh viện, bất luận là tư vấn trạng thái tâm lý hay hỏi thăm về tình hình hậm hực của con gái đều được.
Get.
Kế đến là để bà ấy độc lập hoàn thành càng nhiều đơn hàng, bồi dưỡng lòng tin.
Đang tiến hành.
Lộ Nam làm tất thảy, không hề chỉ vì một mình mẹ.
Cũng là vì cuộc sống sau này của cô có thể thoải mái hơn, năng lượng tiêu cực có thể giảm bớt.
Cô còn hi vọng bà ngoại vẫn luôn quan tâm mẹ có thể bảo dưỡng tuổi thọ, không cần bận tâm tới những việc này nữa.
Cùng với, hi vọng cậu em trai Lộ Dương, đời này có thể hoạt bát hơn, đừng quá lão thành, đừng luôn giống ông cụ non bị ép trưởng thành, làm mọi người đều cảm thấy đáng thương.
Cho nên về sau này, Lộ Nam sẽ không chỉ vì một câu "Nam Nam" hoặc vài lần mềm giọng của Hoàng nữ sĩ mà thay đổi kế hoạch cuộc đời mình.
Cô xin lỗi nói với mẹ: "Mẹ, công việc này dĩ nhiên có những cuộc xã giao mà làm tiêu thụ không thể tránh né, nhưng, con còn muốn tiếp tục."
"Con..."
"Con dự tính cạnh sính giám đốc thành phố.
Khả năng cao là sẽ chuyển đi."
Đây là điều mà Hoàng nữ sĩ không đoán được, bà hết sức kinh ngạc: "Chuyển đi?"
[Xem, lực chú ý lại thành công bị di dời.]
Lộ Nam gật đầu.
"Chuyển đi đâu? Trong tỉnh hay ngoài tỉnh?|
"Cơ bản vẫn ở trong tỉnh, không ngoại trừ số rất ít là vượt tỉnh, vượt khu điều động.
Chủ yếu phải xem vị trí giám đốc thành phố trống bao nhiêu chỗ, trống ở địa phương nào." Lộ Nam nói cho Hoàng nữ sĩ nghe.
Hoàng Lệ nữ sĩ cau mày.
Đợt này, bà ấy thấy con gái vất vả nghĩ điều khoản hợp đồng tiêu thụ, kiến thức tới nữ nhi hao hết tâm lực phỏng đoán giới hạn đàm phán của Nguyên Xuyên và Green, cũng nhìn thấy con từ tốn nói chuyện trước mặt Từ Trừng Chi, còn nhìn thấy con gái thản nhiên hàn huyên trên bàn tiệc với giám đốc thành phố...!Bà ấy biết, con gái rất ưu tú, cũng đạt được chút thành tích ở văn phòng thành phố.
Nhưng bà ấy vẫn không vượt qua được cửa ải trong lòng: vẫn là bán rượu.
Cho dù chính bà ấy bây giờ cũng là Nhà tiêu thụ rượu.
Lộ Nam nghiêm mặt nói: "Mẹ, kỳ thực con từng nghĩ, đợi chuyện cạnh sính thành công mới nói cho mẹ nghe."
Cô trước kia luôn làm vậy, ván đã đóng thuyền rồi mẹ cô còn có cách nào?
Năm đó mẹ cô ếch ngồi đáy giếng, người mẹ căm hận cuộc đời không có cách, bây giờ người mẹ có sự nghiệp riêng, cần tuân thủ khế ước càng không có cách nào.
Nhưng, đó không phải thượng sách.
Bởi vì cuối cùng mới biết chân tướng, mẹ nhất định sẽ nổi trận lôi đình, như vậy liền...!sắp thành lại bại.
Quả nhiên, Lộ Nam nói câu này, sắc mặt Hoàng Lệ nữ sĩ liền biến đổi, quai hàm hơi căng chặt, đó là biểu hiện khi bà ấy giận dữ.
Sau đó, Lộ Nam cười nói: "Nhưng con lại nghĩ, cho dù không được mẹ đồng tình, nhưng con không muốn giấu mẹ từ đầu tới cuối, khiến mẹ quá tức giận.
Như bây giờ, tìm cơ hội nói cho mẹ biết, khiến mẹ tức giận bình thường thôi là được."
Cách nói này, hơi có vẻ "mặt dày mày dạn", nhưng lại tiết lộ con gái thân mật với mẹ mình.
Cơn giận của Hoàng nữ sĩ liền xẹp xuống.
Bà ấy đứng tại chỗ, nói với Lộ Nam cả buổi tối chưa dính giọt rượu nào: "Muộn rồi, con không cần tiễn, tự mẹ gọi xe về."
Lộ Nam biết, mẹ cô muốn một mình, liền xoay người nói: "Vâng ạ, con đưa mẹ đi gọi xe."
"Không cần." Hoàng nữ sĩ hơi vô lực tiếp: "Mẹ tự đi được."
Hết sức khẳng định tối nay mẹ không uống nhiều, Lộ Nam gật đầu: "Vâng, vậy mẹ về chỗ ở nhớ nhắn tin cho con."
Dù nói thế, Lộ Nam vẫn lén đuổi theo, nhìn thấy mẹ lên taxi mới quay lại bãi đỗ xe.
Gió mùa đông ở thành phố Hải Lâm rất càn rỡ, làm cái mũi Lộ Nam lạnh buốt.
Dọc đường về bãi đỗ xe, cô lẻ loi một mình, thở ra hơi liền biến thành sương trắng.
"Ai?" Nhìn bóng dáng trên đất liền đoán gần xe có người.
Lộ Nam không lại gần, mà cách khoảng 3-4m, bình tĩnh hỏi.
Trần Kiêu vốn dựa vào thân xe chơi di động liền đứng thẳng người lên: "Anh."
Lộ Nam thở phào một hơi: "Anh Kiêu, anh dọa em rồi.
Sao ban nãy không về với nhóm giám đốc Vương?"
Trần Kiêu lắc đầu: "Anh có việc muốn thỉnh giáo, lại đây đợi một chút...!không có ý nghe trộm cuộc nói chuyện giữa em với mẹ đâu."
[Có lẽ ngài có số nghe góc tường rồi.]
"Không sao." Lộ Nam thổi khí vào lòng bàn tay: "Tìm một chỗ ngồi đi, đứng thế này...!hơi lạnh."
Trần Kiêu xin lỗi, sau đó Lộ Nam mở khóa, anh ta liền mở ghế lái phụ.
Lộ Nam xuất phát: "Đi đâu?" Sau đó bỗng lắc đầu cười: "Chúng ta cứ như lặp lại hình ảnh mấy hôm trước ấy.
Như vậy, em chọn chỗ nhé?"
Trần Kiêu không sao cả, gật đầu.
Lộ Nam tìm một quán trà, vào cửa chọn phòng, gọi một ấm trà Thục Phổ Nhị.
Trà và bánh đều mang lên, Trần Kiêu mới mở miệng: "Em còn nhớ hay không, anh từng hỏi em một vấn đề."
"Gì ạ?"
"Lần nọ, em cho mèo hoang ăn ở công viên.
Anh hỏi em, em cảm thấy những con mèo hoang đó hi vọng bị người nuôi dưỡng không.
Em nói em không phải chúng, cho nên không thể trả lời."
Lộ Nam gật đầu, cô đương nhiên còn nhớ: "Khi đó anh nói, nếu cơm áo không lo tương đương mất tự do, vậy mèo hoang quen thói xông xáo sẽ không muốn."
Trần Kiêu cười: "Lộ Nam, trí nhớ của em quá tốt."
Lộ Nam nhún vai.
Trần Kiêu nói: "Kỳ thực sau đó anh còn hỏi, nếu là người...!như vậy, nên sống tự do, hay nên bị nuôi dưỡng?"
Lộ Nam hơi nhíu mày: "Anh Kiêu đã dùng từ "bị nuôi dưỡng", có nghĩa là trong lòng đã có thiên hướng."
Vẻ mặt Trần Kiêu từ hơi ngỡ ngàng biến thành hiểu ra: là thế ư? Là thế đấy!
Lộ Nam đại khái đoán ra Trần Kiêu mượn vật chỉ người nghĩa là gì, bèn càng cẩn thận: "Nhưng, em cho rằng, người khác động vật, người sở dĩ bị nuôi dưỡng, không ngoài hai tình huống, một, bất đắc dĩ, hai, cam tâm tình nguyện."
Anh ta thừa nhận lời Lộ Nam, nói tiếp: "Vậy anh sửa lại một chút, một người nếu như bị người khác bắt cóc bằng tình cảm, đi làm những chuyện vốn không muốn làm...!thí dụ như, anh cho rằng, em trợ giúp mẹ em lấy được quyền tiêu thụ rượu Hài Hòa, liền sẽ về nhà hỗ trợ bà ấy."
"Anh cho rằng, em bị mẹ em "bắt cóc" bằng tình cảm? Cho nên, trước khi em nói với Đồng đại khu muốn cạnh sính, anh cũng cho rằng em sẽ chuẩn bị nghỉ việc?" Lộ Nam tò mò hỏi.
Trần Kiêu gật đầu.
"Không.
Cách nói của anh không phù hợp với em, em không bị bắt cóc tình cảm." Lộ Nam kiên định lắc đầu: "Cũng như sau này anh biết, em không có ý định nghỉ việc, thậm chí còn lên kế hoạch thăng chức xem sao.
Cũng chính vì thế, tối nay, quan hệ vốn đã hòa hoãn của em với mẹ lại giáng xuống điểm đóng băng, em cũng không hối hận.
Bởi vì nội tâm em rất rõ ràng, mình sẵn sàng tiêu hao tinh lực và thời gian giúp bà ấy, chỉ có thế.
Những chuyện còn lại, cần bà ấy tự đối diện.
Em, có cuộc đời của chính em."
Lộ Nam nhìn Trần Kiêu: "Dù sao bà ấy đã hơn 40 tuổi, mặc dù câu "ăn qua muối còn nhiều hơn em ăn cơm" có hơi phi lý, nhưng, nhất định không thể xem thường trải nghiệm của bà ấy, đó đều là quà tặng của năm tháng.
Em giúp bà ấy, tăng tốc giúp bà ấy thức tỉnh, cũng không coi thường tốc độ thoát ra của bà ấy.
Đây chính là chuyện tối nay anh muốn hỏi - có lẽ anh cũng gặp phải vấn đề tương tự.
Đang cân nhắc quá trình chung sống với cha hoặc mẹ, nên làm thế nào mới nắm được cách vừa tôn trọng họ, vừa duy trì "giới hạn" của mình, phải không?"
Trần Kiêu gật gù: "Em rất nhạy bén."
"Không, chỉ là trí nhớ em tốt mà thôi."
Trần Kiêu uống một ngụm trà, nhìn cô: "Anh phải xin lỗi em."
"Sao?"
Trần Kiêu đặt chén trà xuống, dường như băn khoăn không biết nói từ đâu, cuối cùng bèn thẳng thắn: "Anh từng gọi là Thẩm Hi Nghiêu.
Chủ tịch tập đoàn Nguyên Xuyên Thẩm Kiến Bang là cha về mặt ruột thịt và pháp luật của anh.
Nhưng từ khi còn bé cha mẹ anh đã ly dị, mẹ mang anh đi, đổi tên đổi họ.
Năm ngoái về nước, bởi vì không muốn bị những người khác trong tổng công ty chú ý, anh liền để mặc video tư liệu sáng tạo của em bị Lưu Đào thay thế, vì lý do cá nhân mà khiến em tổn thương, cho dù bất đắc dĩ nhưng không thể biện bạch.
Anh không đối xử chân thành với em, hơn nữa còn nợ em một lời xin lỗi."
Lộ Nam cười: "Chuyện tư liệu thực tế, em đã nói rồi, tiền hàng thanh toán là xong.
Còn thân phận của anh...!em hiểu được, anh không thể hễ gặp người liền rêu rao bản thân là con trai chủ tịch đi? Ngay từ đầu che giấu thân phận làm từ cơ sở, đương nhiên phải giấu diếm triệt để.
Em nghĩ, lúc đó Hướng Vân Phong, hiện tại Vương Hưng Long cũng đều không biết, em chỉ là cấp dưới của anh - nếu biết sớm bí mật lớn như vậy, e rằng sẽ bị diệt khẩu."
Lộ Nam thu ý cười, nghiêm mặt nói: "Bởi vì không phải ác ý che giấu, cho nên không phải anh không chân thành."
Trần Kiêu từng tưởng tượng lúc mình tiết lộ thân phận, Lộ Nam sẽ có phản ứng thế nào.
Anh ta không ngờ, Lộ Nam chỉ nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng quả thật phản ứng thế này mới giống Lộ Nam mà anh ta biết.
"Anh Kiêu nhắc tới chuyện này, là bởi vì không cần giấu diếm nữa? Anh muốn chuyển đi? Về tổng công ty à." Nếu còn ở địa phương, như vậy tất nhiên phải tiếp tục che giấu thân phận.
Lộ Nam hoàn toàn không cần suy đoán.
"Phải." Trần Kiêu không ngạc nhiên, Lộ Nam còn có thể đoán ra điều này.
[Nể tình anh còn biết xin lỗi - mặc dù ta không cần, nhưng, ta coi như phát thiện tâm đi.]
Lộ Nam hỏi: "Cho nên, anh cảm thấy tình hình của anh rất giống với em?"
Trần Kiêu gật đầu.
"Bây giờ về tổng công ty không phải mong muốn của anh?"
Trần Kiêu lại gật đầu: "Kỳ thực ban đầu anh không có ý định tới Nguyên Xuyên."
Lộ Nam lắc đầu, phủ định cách nói của anh ta: "Anh dùng từ "ban đầu", nghĩa là hiện tại anh không hối hận vào công ty."
"...Phải."
"Vậy còn gì phải do dự?"
Trần Kiêu hơi ngây ra.
Lộ Nam thất vọng: "Công ty TNHH tiêu thụ rượu thuộc tập đoàn Nguyên Xuyên, hàng năm lượng tiêu thụ vượt mốc 10 tỷ nhân dân tệ.
Nếu em là anh, em chẳng hề do dự tí nào, một khi đã thăm dò được mô hình làm việc tầng thấp, tầng trung và có kinh nghiệm làm việc từ cơ sở, anh còn lãng phí thời gian ở địa phương làm gì? Đương nhiên là: về tổng công ty!"
"Nhưng em hiện tại?" Em hiện tại đâu có làm vậy.
"Tình huống giữa em và anh không giống nhau." Lộ Nam hết sức thản nhiên: "Bắt đầu từ một thời khắc nào đó, em đột nhiên phát hiện trên đời này mọi chuyện với em mà nói, không phải là có sẵn sàng làm hay không, mà biến thành có đáng để làm hay không.
Phân tích chuyện theo hướng định lượng thay vì định tính, anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều."
Tóm lại nghĩa là:
Nói nhảm, nếu cái công ty nhỏ của cha ta hoặc Uy Cấu mà mẹ ta vừa thành lập lượng tiêu thụ hàng năm vượt 10 tỷ, quan hệ của ta với họ có xa cách lạnh nhạt tới đâu, ta cũng nghĩ mọi biện pháp trở về!.