Sống Lại Không Đào Than Đâu


Từ Hạo cảm thấy trạng thái của mình gần đây rất tốt.
Kết thúc kỳ kiểm tra giữa kỳ, thành tích tổng lại đứng thứ mười trong lớp.

Mặc dù sỉ số chỉ có ba mươi người, nhưng bởi vì bản thân lớp hai là một lớp thực nghiệm, nên trong trường R có mười hai lớp, Từ Hạo có lẽ xếp hạng sáu mươi toàn khối.
Từ sơ trung trường R có sáu mươi lớp, đó cũng không phải là xếp hạng sáu mươi trường bình thường., Từ Hạo cảm giác mình thật không uổng công đi học thêm mấy lớp bổ túc kia, mõi tối làm bài y như đánh trận, lên lớp còn nghe không sót chữ nào, xem nè, hiệu quả rõ rệt ghê nơi.
Chờ tới năm lớp 12 có thể chen chân vào top 40, thành tích này nếu cố gắng thêm đảm bảo sẽ đậu đại học Q.
Tuyển thằng vào đại học luôn, bỏ qua kỳ thi tuyển sinh thông thường!
Chỉ cần nghĩ như vậy, Từ Hạo bắt đầu muốn khóc luôn.
Nhưng nếu còn có cơ hội, Từ Hạo có học đại học hay không vẫn là một vấn đề, kiếp trước đã học ở đại học Q ba năm, đời này anh vẫn luôn nghĩ có nên đổi hướng hay không, đi du học thẳng luôn.
Học xong Thạc sĩ, về nước cũng mới 24 tuổi, không có gì là trễ cả.
Nhưng Từ Hạo chưa nói ra suy nghĩ này với gia đình, mẹ Từ Hạo không quan tâm anh học hành ra sao, bản thân ba Từ Hạo chưa từng học đại học nghiêm túc.

Tuy rằng có tấm lòng người cha nghiêm khắc muốn thấy con trai mình hóa rồng, nhưng đối với quyết định tương lai Từ Hạo sẽ học thêm cái gì cũng không đưa ra lời tham khảo hữu dụng nào.
Từ Hạo phải tự quyết định việc này thôi.
Từ Hạo ngồi yên tại chỗ suy nghĩ một lúc, chuông tan học vang lên.

Theo tinh thần của chính sách giáo dục mạnh mẽ của nước nhà, các bảng xếp hạng khác nhau của trường không được công khai, để mỗi học sinh có thẻ tự nhìn nhận bản thân.

Khi tan học, có người vui có người buồn, Từ Hạo đương nhiên là vui vẻ rồi.
Từ Hạo theo đám bạn thu dọn cặp sách, nhớ tới hôm nay đến phiên mình trực, rồi đi tới bảng đen nhìn danh sách trực, phát hiện lần này Trương Húc Thăng trực chung với anh.
Từ Hạo liếc Trương Húc Thăng.
Cảnh tượng u sầuu ảm đạm của Trương Húc Thăng đập vào mắt anh, hắn ngồi yên tại chỗ, một tay cầm bảng điểm, một tay ôm ngực, cộng thêm dáng vẻ nhồi máu cơ tim và khuôn mặt táo bón, xem ra tình hình rất chi là tình hình.
Từ Hạo đi qua đá đá Trương Húc Thăng một cái, “Nào, hôm nay hai chúng ta lau sàn, đừng giả vờ nữa, cản mấy bạn nữ quét nhà.”
Trương Húc Thăng nằm sấp trên bàn, giọng nói vô cùng yếu ớt, “Không được, không được, người anh em hôm nay tôi không lau san được, không không…”
Vương Hạo Nhiên cũng đi tới, nhìn trương Húc Thăng dở sống dở chết này không khỏi bật cười, nói với Từ Hạo,”Tôi với cậu ta hoán đổi vị trí, cậu xem cái dáng vẻ này của cậu ta này, vội vội vàng vàng đẩy tốc độ đứng thứ hai trong lớp từ dưới đếm lên, sắp chạm hạng nhất rồi đấy, ba ngày không tới lớp sẽ bị đuổi học các kiểu, về nhà không chừng bị ba cậu ta mắng té tát.”
Trương Húc Thăng bị Vương Hạo Nhiên cà khịa xụ xị cả mặt, Từ Hạo bật cười, Vương Hạo Nhiên lại nói, “Từ Hạo, tôi thấy môn toán cậu đứng thứ hai, câu hỏi gần cuốn cũng không mấy người lấy điểm được, vậy mà cậu lấy đầy đủ mới ghia.”
Vương Hạo Nhiên dùng tiêu chuẩn “con nhà người ta”, thành tích quanh năm ổn định ở top 15, Từ Hạo khiêm tốn, nhịn cười nói, “Được rồi, được rồi, không phải kiểu gì cũng có môn học giỏi hơn à, không bằng cậu, cậu không học lệch.”
Vương Hạo Nhiên khiêm tốn, “Ôi, nói quá rồi, về cơ bản thì tôi có tiến bộ chỗ nào đâu, cậu từ lúc nhập học đến giờ tiến công thân tốc, bá cháy”
Từ Hạo cũng xua tay, “Đâu có, đâu thể so với học trùm được ”
Hai người ở đây cậu một câu tôi một câu vô cùng dối trá, Trương Húc Thăng đột nhiên cười thật tươi ngẩng đầu, chỉ tay vào hai người bọn họ giống như bị Parkinson, run run “Hai người hay quá ha, dám đứng trước mặt tôi bợ đít nhau, có còn là người không? Có phải là người không!”
Lúc này vừa tan học, người trong lớp còn chưa về hết, Trương Húc Thăng vừa hét xong, mấy bạn học xung quanh vừa nhìn là biệt chuyện gì, ai cũng muốn bật cười.
Trong không khí sung sướng này, không biết Lưu Lỗi chạy ra từ xó nào, cướp cây chổi trên tay của bạn nữ đang trực, bạn nữ vốn đang cười vui vẻ, vừa thấy tức gần chết, đuổi ngay theo hắn.


Bạn nữ này trong lớp khá hoạt bát,.người cũng xinh, bình thường không có chuyện gì mấy bạn nam rất thích chọc cô, cho nên Lưu Lỗi cướp chổi, mấy cậu chàng trong lớp đều vui vẻ.
Lưu Lỗi ném chổi vào người khác, giống như truyền bóng cho người kế tiếp, cô bạn kia đỏ mặt cũng cười cười, các bạn nam thay nhau chuyền chổi, cô dí theo từng người một, hết lần này tới lần khác mấy nam sinh ồn ào giống như đánh trống truyèn hoa, ném về phía đám người Từ Hạo.
Trương Húc Thăng lần này thì hay rồi, thấy chuyện náo nhiệt không thèm giả vờ uất ức nữa, lập tức nhảy lên bắt chổi, phục hồi nhânh ghê nơi, ném cả bảng điểm sang một bên, động tác dứt khoát mạch lạc giống như hai người khác hẳn.
Từ Hạo đang cảm khái tuổi trẻ thật tràn đầy sức sống, Trương Húc Thăng giơ chổi cao lên như ngọn đuốc Olympic, miệng còn không quên đùa giỡn cô bạn kia, nói, “Trương Quý Dao, muốn chổi sao, muốn thì cậu xin tôi đi, ha ha ha.”
Trương Quý Dao và bọn Từ Hạo bên này cách nhau hai lối đi, cô không leo qua được, lấy một cái túi bút của bạn nam xung quanh ném về phía Trương Húc Thăng, cười mắng, “Trương Húc Thăng cậu không biết xấu hổ, trả chổi đây!”
Cô bạn đang ở độ tuổi thanh tú như hoa, dáng vẻ tức giận càng khiến mấy cậu nam kia nhộn nhạo.

Trương Hú Thăng vung chổi lên, diễu võ dương oai, trêu chọc cô, “Được nha, không chỉ không cầu xin mà còn mắng tôi! Đây không đưa!”
Chổi trong lớp dài và mảnh, Trương Húc Thăng cầm chổi chơi qua chơi lại, không biết nghĩ gì, giả vờ học làm Tôn Ngộ Không quay qua quay lại như gậy như ý.
Kết quả bởi vì kỹ thuật quay quá kém, chổi đập trúng đầu, bụi rớt trên tóc rơi xuống sàn.
Từ Hạo và Vương Hạo Nhiên vốn còn chưa xen vào, ở bên cạnh nhìn thấy vậy cười hố hố.
Từ Hạo cảm thấy mình cười đến chảy nước mắt luôn rồi, Vương Hạo Nhiên càng không nể mặt vừa cười vừa đấm bàn điên cuồng, Trương Húc Thăng bị họ cười thối mũi thì mặt đỏ bừng bừng, mắng, “Cười cái éo, hai người câm ngay, không được cười!”
Vương Hạo Nhiên lau nước mắtsau kính, yếu ớt xua tay: “Không ngừng được, buồn cười chết mất, xem phim hài cũng không buồn cười tới vậy.”

Trương Húc Thăng phủi bụi trên trán, ra vẻ ông đây đang dỗi, “Hay ha, các ngươi dám đùa giỡn bản hầu, lại đây!” Nói xong quơ chổi đến trước mặt hai người Từ Hạo.
Từ Hạo vốn còn đang đứng cười bên kia, vừa nghe xong, ha, cũng biết gọi qua ha.
Lúc Từ Hạo còn là một đứa bé nông thôn, anh học chiêu này hai lần, nhưng không làm một tay được, chỉ biết dùng hai tay xoay hai cái, vì thế Tù Hạo vịn lấy chổi trong tay Trương Húc Thăng, giữ chặt hắn nói, “Cái này gọi là chuyển gâyh, cái gì mà giỡn với bản hâu, cậu biết dáng vẻ vừa rồi của cậu nên gọi là gì không?”
Trương Húc Thăng không kịp phản ứng, ngu ngốc hỏi theo, “Gọi là gì?”
Từ Hạo nói, “Cậu là Bát Giới cào cào.”
Vương Hạo Nhiên vừa đứng trên bàn, vừa nghe tiếng cười rũ cả ra.
Trương Húc Thăng muốn cười lại nhưng cố gắng giữ mặt mũi nên đành nín nhịn, đành trừng mắt với Từ Hạo, Từ Hạo nghịch chổi một lát, đặc biệt muốn show cho Trương Húc Thang thế nào là kỹ thuật quay chỏi, nói, “Nhìn đây.”
Trương Húc Thăng “a” một tiếng định trả lời, Từ Hạo xoay người chổi trong tay, tay phải cầm chổi dài từ phía trước xoay một cái, tay trái lại từ phía sau đón tới, cứ như vậy xoay mặt chổi qua người một chút, còn chưa đợi Trương Húc Thăng hô ba chữ, “Bá đạo chưa!” tay cầm bằng nhựa trên chổi đột nhiên theo quán tính chuyển động hai vòng bay ra ngoài, vẽ thành một đường parabol thật lớn, đập chuẩn xác vào đầu Diêm Trạch đang xách cặp lên vai chuẩn bị đứng dậy.
Từ Hạo: “…”
Diêm Trạch ngừng lại chừng khoảng ba giây, sau đó duỗi tay ra, cầm cây chổi theo động tác hắn đứng dậy, rơi vào trong tay mình.
Sau đó Diêm Trạch mặt mày căng cứng khó chịu nhìn qua.
Từ sau khi Diêm Trạch bị thương lần trước, đại khái cách cả tuần mới trở lại lớp, mà sau khi Từ Hạo tan học xong cũng về như cũ, ở trường cũng không cố gắng nói chuyện, hai người xem như chưa từng biết nhau.
Từ Hạo đột nhiên cảm thấy hơi khó xử, nhưng Trương Húc Thăng không biết thức thời, tưởng hai đứa huề nhau, ở bên cạnh cười như được mùa.
Từ Hạo xuyên qua tiếng cười xé họng của Trương Húc Thăng, giơ tay ra với Diêm Trạch, còn chưa kịp nói chuyện, Trương Quý Dao không biết nhảy từ đâu ra, chắp hai tay trước ngực, liên tục xin lỗi Diêm Trạch, “Diêm Trạch, xin lỗi xin lỗi, là do bọn họ quậy tung lên, phiền cậu rồi, có đụng trúng cậu không?”
Vậy mà có người cướp lời trước mặt Từ Hạo xin lỗi luôn à? Tuy rằng không biết cô gái này có ý gì, nhưng cái kiểu cách này, Từ Hạo cảm thấy mình nói là được, dễ mở miệng hơn cô bạn kia nhiều, vì thế Từ Hạo ngượng ngùng vuốt tóc, nói với Diêm Trạch, “Cái này, bị trượt tay thôi, ngại quá bạn học Diêm.”
Diêm Trạch cầm chổi trong tay, không thèm nhìn cô gái bên cạnh kia, hắn chỉ nhíu mày nhìn Từ Hạo, sau đó đi về phía Từ Hạo.
Từ Hạo nhìn Diêm Trạch mang mặt hầm hầm đi tới, cảm giác hắn sắp đánh người tới nơi.
Kết quả không có, Diêm Trạch đi tới trước mặt Từ Hạo, đưa chổi ra, hỏi anh, “Cậu rảnh lắm à?”

Từ Hạo nhận lấy, không rõ nguyên nhân lễ phép cười gượng hai tiếng, nói, “À, ờ, sao vậy?”
Chỉ thấy Diêm Trạch nhìn lướt chổi trong tay Từ Hạo một cái, rất khinh thường cười nhạo một tiếng, lại hỏi anh, “Cậu mấy tuổi rồi?”
Từ Hạo: … Mẹ kiếp.
Diêm Trạch không nói thêm gì, chỉ dùng ánh mắt nghi ngờ chỉ số thông minh của Từ Hạo, quay người rời đi.
Để Từ Hạo một mình ôm thân chổi và mặt chổi, mặt sắp đông cứng.
Trương Húc Thăng đi tới, sờ sờ cằm mình, “Cậu nhìn xem, để cậu chơi giỡn cho ngầu vô, đụng tới Diêm Trạch rồi.”
Từ Hạo cứng mặt nhìn hai thứ trong tay, sau đó cắm hai bộ phận chổi trở về, nghĩ thầm, mẹ nó vừa rồi còn chê Trương Húc Thăng là thằng ngốc, quay qua đã bị Diêm Trạch giễu cợt, chủ yếu nằm ở câu anh bao tuổi rồi, kẻ sĩ có thể giết nhưng không thể chịu nhục! Trương Húc Thăng ở bên cạnh còn thêm vào, Từ Hạo quay mặt lại trừng hắn, “Cái con mắt nào của cậu thấy tôi đắc tội với Diêm Trạch.”
Trương Húc Thăng ra vẻ cao thâm khó lường, “Cậu không hiểu, con người Diêm Trạch bình thường không thèm trả lời không thèm để ý tới ai hết, cậu làm ra chuyện này chọc giận người ta nói hai câu, cậu xem đây có phải là đắc tội người ta không?”
Từ Hạo nhìn Trương Húc Thăng như mấy đứa thiểu năng trí tuệ, tuy đầu óc anh nhảy số chậm, nhưng Diêm Trạch có giận thật hay không chả lẽ anh không biết sao, dứt khoát nói với Trương Húc Thăng, “Bớt viết kịch bản lại đi, ok?”
Trương Húc Thăng bị vả thẳng mặt, nhưng còn tưởng đang được khen hay, xua tay, “A, quá khen quá khen, sáng tạo nghệ thuật là đam mê của tôi á.”
Từ Hạo: … Bị loại mặt dày vô sỉ này chặn họng đến cạn lời.
Vương Hạo Nhiên lật xấp tài liệu trong tay không biết lấy ra từ đâu, nói chuyện với hai người hắn, “Ê, mấy cậu có biết chúng ta sẽ thi học kỳ sớm không vậy?”
Từ Hạo đưa chổi cho bạn nữ, Trương Húc Thăng đặc biệt mẫn cảm với đề tài này, lập tức hỏi, “Không biết, làm sao vậy, được nghỉ sớm à?”
Vương Hạo Nhiên lại lật tài liệu hai lần, nói,”Cứ coi là vậy đi, cuối kỳ này chúng ta phải đi lao động ở nông thông, viết tắt là làm nông, thi xong trước một tuần sau đó đi luôn, nghe đàn anh đàn chị nói, rất thú vị ấy nha.”
Từ Hạo nghĩ, làm nông?
Không có ấn tượng, chỉ mơ hồ nhớ rằng có một chuyện đặc biệt đã xảy ra.
Chuyện gì sắp đến vậy nhỉ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận