Sau khi nhà trường sắp xếp ăn cơm trưa xong, không ai trở về về ký túc xá.
Các lớp tập trung ở bãi đất trống, sau khi sắp xếp xong đội ngũ, buổi chiều quản lý địa phương dẫn học sinh đi dạo một vòng quanh cánh đồng.
Vị trí của tòa nhà ký túc xá và nhà máy trồng trọt gần nhau, toàn bộ cánh đồng bao quanh rất lớn.
Bước ra ngoài, đất nhựa dưới chân dần biến thành đất, còn hơi sình lầy sau trận mưa hôm trước.
Từ Hạo đi theo một lúc, cảm giác đất dưới chân hơi mềm, nhìn về phía xa, quả nhiên là cánh đồng ngô cao chót vót đan xen nhau, bên cạnh còn có cách loại cây trồng hoa màu, vàng óng ánh, mang đậm không khí cuối thu.
Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng la hét kinh hãi trong hàng ngũ đi lại, sau đó bên cạnh có tiếng người cười đùa vài câu, trong quá trình đi bộ có người bị bùn văng lên quần áo.
Từ Hạo nghe tiếng liếc mắt nhìn rồi thu lại, nghĩ đến nông trường làm việc mà ăn mặc như đi tiệc.
Mấy bác nông dân làm việc không đủ mệt chắc, ai rảnh đâu mà ngắm mấy người, không thấy phiền à.
Lần đầu tiên tới nơi xa lạ, học sinh tuổi còn trẻ, sự mới lạ kia giống như bó hoa tươi đầy sắc màu nở rộ, nhìn cái gì cũng thấy thú vị, mới mẻ, dọc đường đi tinh thần cao chót vót, còn có người rảnh rỗi đi hái mấy bông hoa dại dọc đường.
Có điều, không ai ngờ, đi bộ tới hơn một tiếng đồng hồ.
Vốn tưởng tường vây quanh sân này dạo một vòng là tới, ai ngờ quản lý còn dẫn học sinh đi leo núi, dốc không cao lắm, nhưng đường đi quanh co, vừa mới đi được một đoạn, mọi người dần dà than mệt.
Có một số nữ sinh mang giày đế thấp hoặc thể lực kém đã không muốn đi, nhưng đi hoài không tới đích, hỏi giáo viên chủ nhiệm lớn còn bao xa.
Giáo viên tỏ vẻ không biết, cuối cùng mới nhờ người đi trước hỏi, mới biết chuyến đi lần này của bọn là muốn tới hồ chứa trên núi.
Nói là hồ chứa, nhưng thật ra chỉ là một cái hồ nước bình thường trên núi, làm cho tất cả học sinh nhìn thấy đều thất vọng.
Sau đó, nghĩ đến còn phải đi thêm một tiếng rưỡi nữa men theo đường đi xuống núi, trong hàng ngũ bắt đầu bất mãn, sự nhiệt tình nhanh chóng giảm sút.
Con đường trở về không phải là con đường ban đầu, nhưng đa số mọi người đã không còn lòng dạ nào để ngắm phong cảnh nữa, cũng chỉ một bộ phận các nam sinh còn vui vẻ nói cười.
Sau khi xuống núi lại là một cánh đồng mới, nhìn thấy cánh đồng ngô biết cách khu nhà máy không xa.
Đội ngũ đi một đoạn, bỗng nghe thấy tiếng người hét lên, “Mẹ kiếp, sao hôi quá vậy.”
Vừa hô xong, mọi người đều bắt đầu chú ý tới cái mùi khó ngửi này, cả lại càng đi mùi càng nồng, không bao lâu, hàng ngũ phía trước bỗng nhiên xôn xao hẳn lên, tốc độ theo đó cũng chậm lại.
Có một số bạn học cảm thấy rất mệt mỏi, muốn ngồi xổm xuống thở dốc, nhưng bởi vì xung quanh mùi hôi bốc lên um trời, đều nhíu mày không dám ngồi xổm, nhất là dọc đường đi nhìn thấy rất nhiều bãi phân trâu ngựa, làm cho đám học sinh này sợ bị dây vào người mình.
Đi theo đội thêm một đoạn nữa, Từ Hạo mới phát hiện phía trước đang xảy ra chuyện.
Sở dĩ đi chậm là bởi vì phía trước mặt đất bằng phẳng có một cái hố lớn, phía trên dựng một phiến đá rộng tầm một thước, vì để an toàn mỗi lần chỉ có một người qua cầu, mà bên trong cũng chính là nguyên nhân phát ra mùi hôi thối.
Từ sau khi đi học, Từ Hạo chưa từng ở nông thôn, trong lúc nhất thời cũng bị cái mùi này xông tới chết ngạt, Trương Húc Thăng phía sau gân cổ hét, “Má nóm, nguyên cái hố phân to đùng! Sao mà đi được!”
Trương Húc Thăng vừa vặn đứng sau lưng Từ Hạo, Từ Hạo quay đầu nói với hắn, “Hố phân cái gì, đây gọi là bể tự hoại, nhớ bịt mũi híp mắt, chạy ù qua phát là xong.”
Trong lúc nói chuyện, Từ Hạo sắp đến trước cầu, Diêm Trạch đứng trước mặt Từ Hạo, nghe Thấy Từ Hạo nói như vậy, quay đầu lại hỏi Từ Hạo, “Còn phải híp mắt?”
Diêm Trạch vốn rất thích sạch sẽ, nhìn vẻ mặt nhăn nhó này của hắn là biết hắn cũng bị hun tới nghẹt thở rồi.
Từ Hạo che miệng, thật sự không muốn há to miệng, đi tới bên cạnh Diêm Trạch dùng tay kia vỗ vỗ lưng hắn, nín thở nói, “Nghe tôi chỉ có chuẩn thôi.”
Động tác vỗ lưng Từ Hạo giống như đang dỗ dành con nít, khiến bước chân Diêm Trạch dừng lại một chút.
Lần này Diêm Trạch cũng không tránh khỏi động tác của Từ Hạo nữam chỉ có điều hơi mất tự nhiên nghiêng vai qua, hiển nhiên là chưa từng được người ta làm động tác nhỏ này.
Nhưng Từ Hạo chỉ vỗ một cái rồi buông tay xuống, chính anh còn bị hun đến mức khôgn ý thức mình đã làm chuyện gì, cũng không chú ý tới cử động của Diêm Trạch.
Đến khi nhìn thấy Diêm Trạch che mặt đi qua, Từ Hạo không do dự khác nào, ở phía sau chạy tới.
Phía sau còn có thể nghe thấy Trương Húc Thăng hô, “Híp mắt? Tại sao? Tại sao không thể mở mắt? ”
Từ Hạo thật sự bội phục đã rơi vàohoàn cảnh này àm Trương Húc Thăng còn chịu mở miệng nói chuyện.
Kết quả Trương Húc Thăng bịt mũi chạy một nửa, đột nhiên biểu tình vặn vẹo, một bước nhảy qua bên kia.
Sau khi nhảy xong bỏ mũi ra, Trương Húc Thăng vội vàng dụi dụi mắt, nói, “Hố phân này hay ghê, ngay cả không khí cũng xông tới cay mắt.”
Từ Hạo: “… Đã sớm nói với cậu rồi còn gì.”
——
Ngày đầu tiên, nhà trường quan tâm mọi người chưa kịp thích ứng, tự học buổi tới cho về sớm nửa tiếng.
Lúc Từ Hạo rời khỏi phòng học, Vương Hạo Nhiên bị giáo viên gọi lại, anh tự trở về ký túc xá trước.
Vùng ngoại ô lúc chím giờ không bị ô nhiễm ánh sáng, khu vực xung quanh tối hơn thành phố, nhưng đen đường trong đồng ruộng rất nhiều, cộng thêm nhiều hộc sinh đi bộ về phía khu kí túc xá, mọi người tụ tập cùnh đi với nhau nên không có cảm giác bị cô lập.
Từ Hạo ôm hai quyển sách đi lên lầu, lúc đẩy cửa ký túc xá ra, phát hiện trong phòng đã sớm trở về một mình.
Đó là Diêm Trạch.
Ba người học khác lớp kia có thể về muộn, bây giờ vẫn chưa trở lại.
Diêm Trạch đứng một mình trên ban công, cửa kính mở hờ, tay hắn đang đặt trên khung cửa sổ, nghe thấy tiếng chân người, Diêm Trạch rút tay về.
Ban công đối diện thẳng với cửa chính vào phòng, bên ngoài còn có một ngọn đèn đường cách cửa sổ trong phòng bọn họ, vô cùng sáng sủa, cho dù trong phòng đã bật đèn, đèn dường vẫn chiếu ban công thành dải sương mù màu cam.
Nơi đó bao phủ cả người Diêm Trạch vào, biên giới rất mơ hồ.
Từ Hạo đặt sách lên bàn, đưa tay cầm ấm đun nước bên cạnh cửa, tổng cộng có bốn ấm, bên trong đều trống không, Từ Hạo nhấc hai cái lên, thấy Diêm Trạch đã xoay người, nhưng không nói gì, Từ Hạo liền thuận miệng chào hỏi hắn, “Nhìn gì vậy?”
Diêm Trạch đi vào phòng, cùng với động tác đóng cửa kính lại, hít sâu một hơi mới nói, “Không có gì.”
Trả lời ngắn gọn, nghe có vẻ không thiết tha nói chuyện.
Từ Hạo cầm bình nước đứng ở cửa, nghe Diêm Trạch nói như vậy, liền nói, “Ờ, tôi đi lấy nước.”
Đang định đi luôn, Từ Hạo đột nhiên nhận ra chuyện gì đó, tầm nhìn dừng lại trên ánh đèn đường xuyên qua ban công và tấm rèm dày trong phòng.
Đèn rất sáng.
Từ Hạo nheo mắt lại.
Lúc chuẩn bị đi, phát hiện Diêm Trạch không biết từ lúc nào cũng đi tới cửa, Diêm Trạch thuận tay nhấc hai cái bình cạnh cửa, nói với Từ Hạo, “Đi thôi.”
Từ Hạo sửng sốt, không ngờ Diêm Trạch cũng đi cùng, Diêm Trạch xách bình nước đi ra ngoài trước, Từ Hạo mới đi theo.
Thiết kế nơi này rất kỳ quái, nơi lấy nước nóng không nằm trong ký túc xá, mà là đặt ở một bãi đất trống bên ngoài khu ký túc xá, học sinh muốn dùng nước nóng, cho dù có đang là ban đêm thì phải xách ấm xuyên qua một đoạn đường không quá gần đến chỗ cung cấp nước nóng, phải đi một vòng vậy mới có thể dùng nước.
Từ Hạo và Diêm Trạch hai người đi xuống lầu, lớp học trong khu giảng dạy đã tan học, tiếng học sinh ồn ào, chen chúc đi về phía ký túc xá, lúc này người tình nguyện ra ngoài lấy nước không nhiều lắm, phóng mắt nhìn thì chỉ có bọn Từ Hạo cùng mấy người lẻ tẻ đi ngược dòng người ra ngoài.
Đi thêm một đoạn, tiếng ồn ã bị bỏ phía sau, dần dần không một bóng người.
Hai người dọc đường không ai mở miệng nói câu nào.
Thảm thực vật ven đường thấp bé thưa thớt, đường đi in hằn dấu chân trên bùn đất, ban ngày đi thì không thấy gì, nhưng mà ban đêm ở nông thôn còn trùng trình hơn cả thành thị, cộng thêm tiết trời lành lạnh, khó tránh khỏi cảm thấy hoang vắng.
Nhưng mà không khí trong lành như thể vừa được vắt ra từ những đám mây, tản bộ vào buổi tối khiến người ta cảm thấy sảng khoái.
Trời chỉ hơi lạnh.
Từ Hạo sóng vai dựa sát đi bên cạnh Diêm Trạch, vừa đi vừa nghĩ, tiết kiệm nước cũng đâu cần tiết kiện đến mức này, ai chịu đi ra ngoài ở cùng vùng khỉ ho cò gáy này, không chừng ngày mai sẽ đến mấy tiệm tạp hóa mua hết mấy chai nước khoáng.
Đang nghĩ vậy, vừa ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện bên cạnh không còn ai.
Từ Hạo kinh ngạc quay người lại, chỉ thấy Diêm Trạch không biết tại sao dừng bước ở sau anh vài bước, đứng im không nhúc nhích.
Không biết có phải do ánh đèn hay không, làm sắc mặt Diêm Trạch hơi kém, hắn nghiêng mặt khẽ co quắp, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, giống như đang nhìn thú hoang vậy.
Hô hấp ngưng trện, giống như đang bước trên băng mỏng, hiển nhiên Diêm Trạch đã nhìn thấy cái gì đó, tình huống xảy ra bất ngờ, làm cả người hắn trở nên khẩn trương.
Từ Hạo dường như có cảm giác, nhìn về phía trước theo tầm mắt Diêm Trạch, lại phát hiện phía trước không có gì cả.
Là không có gì theo đúng nghĩa đen.
Vừa rồi đèn đường dày đặc, ánh đèn kia sáng vượt mực cần thiết, Từ Hạo nhất thười không phát hiện ra, tới nơi này đèn đường không còn nữa.
Đi xa hơn, đèn đường đa phần tắt hến, trong thôn đều như vậy, đêm tối giống như keo phủ dày đặc, có bật đèn pin cũng giống như người mù vậy.
Mà không hiểu sao Diêm Trạch dừng lại ở đó, thân thể cứng đờ, môi trắng bệch.
Nói thật, nếu không phải tối nay người ở đây là anh, đổi thành bất kỳ người khác, nhìn phản ứng này của Diêm Trạch, có lẽ còn tưởng Diêm Trạch gặp phải ma.
Từ Hạo dựa vào thị lực 5.0 của mình, cuối cùng phát hiện hai điểm sáng nhỏ một đỏ một xanh từ trong đêm tối dày đặc.
Đó là máy nước nóng.
Ước chừng khoảng cách, chỗ đó không có quá nhiều ánh sáng, đại khái tầm 30 m nữa.
Tâm tình Diêm Trạch khác thường, nhưng Từ Hạo bận tâm đến lòng tự trọng của Diêm Trạch hơn một chút, cũng không nhìn hắn nữa, chỉ làm bộ như không phát hiện ra chuyện gì, nói với hắn, “Ầy, đèn tối hù cũng không vấn đề, cậu cứ ở đây với bình nước đi, hai chúng ta có cùng đi qua thì cũng không thấy gì hết, lại văng hết nước nóng vào người thì chả hay ho gì.”
Từ Hạo đột nhiên mở miệng nói chuyện, trong đêm tĩnh mịch đặc biệt rõ ràng, để Diêm trạch giống như đang chìm trong mộng bị đánh thức, bước chân hơi loạng choạng lui về phía sau.
Diêm Trạch theo bản năng nhìn về phía giọng nói của Từ Hạo, cảm xúc nơi đáy mắt thậm chí còn chưa kịp thu hồi.
Ánh mắt đầy hoảng sợ, mang theo một chút thất thố khó kiềm, hắn hé miệng, thở gấp vài cái, lại không chịu nổi cảm xúc bộc lộ hết ra ngoài, khiến Diêm Trạch trong nháy mắt thậm chí muốn chạy trốn.
Nhưng Từ Hạo tương đối ăn ý không quay đầu lại.
Từ Hạo nói xong, xách hai cái bình nước ấm trong tay đi về phía trước, càng đi sâu vào trong, không gian dần ảm đạm, cảm giác áp bách tối đen xung quanh đánh ụp tới.
Tố chất tâm lý của Từ Hạo luôn vững vàng, mò mẫm tìm được máy nước nóng, đưa tay ra mở điện thoại di động tích hợp đèn pin ngậm lên miệng, sau đó một tay nâng bình một tay đè lên van nước, đổ đầy hai bình nước.
Lúc trở về, thấy Diêm Trạch vẫn lẻ loi đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Từ Hạo đi tới trước mặt Diêm Trạch, đặt hai bình nước xuống rồi lấy hai cái trong tay Diêm Trạch, phát hiện Diêm Trạch nắm chặt, bị anh kéo một cái, mới buông tay.
Từ Hạo mơ hồ còn cảm nhận mồ hôi lạnh trên tay cầm.
Diêm Trạch buông tay ra hơi run rẩy, hắn cúi đầu, dùng tay trái lau mắt, ngón tay siết thành nắm đấm.
Hắn không hé răng, toàn thân đều cố gắng siết chặt, cắn răng kiềm chế một chút cảm xúc yếu ớt kia.
Lúc Từ Hạo cầm bình nước đứng thẳng lên, cố ý tránh tầm mắt Diêm Trạch, lại đột nhiên nhớ tới một bộ phim trong kiếp trước.
Tên thì quên mất rồi, chỉ nhớ có một người đàn ông đi bộ dưới ánh đèn đường.
Một ánh sáng tiếp nối một ánh sáng khác.
Cuối cùng đi vào khoảng tối bưng hết mắt, ngay cả cái bóng cũng bị nuốt trọn.
Hình như Diêm Trạch cũng gặp ác mộng sau khi xem bộ phim này.
Lúc trở về, xung quanh ít nhiều cũng có thể nhìn thấy người, nhưng Diêm Trạch rõ ràng còn phiền muộn hơn lúc tới nhiều.
Hai người trở về ký túc xá không ai nói câu nào, vừa vào phòng, thấy bốn người còn lại đều đã trở về, mọi người còn giật mình với việc có người chủ động lấy nước, vừa vào phòng đã khen Từ Hạo với Diêm Trạch một lúc.
Diêm Trạch cũng không nói lời nào, đặt bình nước rồi đi thẳng lên giường, cởi giày, hai tay chống lên mép giường, động tác đơn giản trèo lên giường.
Để lại bốn người kia hai mặt nhìn nhau, đều tưởng mình nói sai câu nào, sau đó Từ Hạo nói một tràng, đánh vỡ sự xấu hổ, mọi người lại nói chuyện khác.
Trước khi đi ngủ, người đối diện Từ Hạo đi tắt đèn.
Đèn vừa tắt, phát hiện tấm che nắng không đủ dài, đèn đường sát ban công vẫn có chiếu một tia sáng rải rác trên giường của đám Từ Hạo, khiến bức tường kia nhìn qua vẫn sáng chói.
Vị bạn học tắt đèn này vừa nhìn, nhịn không được tới kéo tấm vải che nắng, vừa kéo vừa nói, “Này, thấy sao? Đèn đường mà đặt sát bên cửa sổ nhà người ta, ngủ kiểu gì trời.”
Từ Hạo vừa mới thay áo tay ngắn, thấy ánh sáng trên giường lay động theo rèm cửa kéo sát, liền nói, “Kệ đi, chỉ sáng mỗi chỗ này thôi, bên chỗ các cậu cũng không bị chiếu vào, đừng quan tâm nữa.”
Bạn học kia còn chưa định từ bỏ, ngẩng đầu nghiên cứu bố cục rèm cửa sổ một chút, nói, “Thế sao được, vậy sao các cậu ngủ được?”
Từ Hạo không thấy sao cả, “Tôi ngủ được mà, về phần…”
Từ Hạo cao giọng, đứngbên giường quay đầu, vừa lúc có thể nhìn thấy Diêm Trạch.
Diêm Trạch đưa lưng về phía Từ Hạo, thân thể hơi cong lên, không nhúc nhích, cũng không biết đã ngủ hay chưa.
Từ Hạo nói, “Về phần Diêm Trạch, hắn ngủ rồi, chắc không ảnh hưởng gì đâu.
Cứ vậy đi.”
Bạn học kia vừa nghe vậy, cũng thôi.
Mỗi người lên giường, không bao lâu trong ký túc xá liền chìm vào tịch mịch.
Từ Hạo nằm trên giường, không lâu sau nghe thấy trên giường có tiếng quần áo ma sát, phỏng chừng Diêm Trạch rốt cục cảm thấy duy trì một động tác quá lâu không thoải mái, đổi tư thế.
Đường ánh sáng chiếu xiên từ phía sau rơi vào tay Từ Hạo, màu vàng rực rỡ.
Từ Hạo giơ tay lên nhìn.
Luồng sáng chêm xen, mỗi đường vạch nét sáng ngời.
Trước khi nhắm mắt ngủ, Từ Hạo còn đang cân nhắc, từ kiếp Từ Hạo đã biết, Diêm Trạch có khuyết điểm là lạ.
Lúc ngủ nhất định phải bật đèn, chỗ ngồi nghiêng về phía ánh mặt trời, bình thường năm sáu người nằm cạnh nhau, nhưng đột nhiên chìm vào bóng tối sẽ có phản ứng căng thẳng dữ dội.
Đâu ai ngờ, loại người như Diêm Trạch.
Hắn sợ bóng tối..