So với lúc trước, bây giờ điều kiện giao thông đã được cải thiện lớn, đường nhựa vô cùng bằng phẳng, tự lái xe từ thành phố Bình An về nhà chỉ cần hơn một tiếng là đến.
Quan trọng hơn là, khu vực đồi núi này có núi có nước, tài nguyên du lịch rất phong phú, ưu thế phát triển trong tương lai sẽ càng thêm nổi bật.
"Chỗ chúng ta có rất nhiều người trồng nấm hương, không chỉ khí hậu thích hợp, mà quan trọng là tìm lao động thuận tiện." Phùng Tiểu Hà nói: "Tháng tám tháng 9 cần người đóng bao, từ tháng mười một trở đi cần người hái nấm, đều đúng lúc nông nhàn, có thể tìm được người lao động trong thôn rất dễ dàng.
Hơn nữa, nấm hương không cần phải thu hoạch rồi nhanh chóng bán ngay, nếu không sẽ nát ở trong đất giống cà rốt hay củ cải.
Nếu nấm hương tươi không bán được giá tốt còn có thể phơi khô để bán nấm khô.
Có một bức tường lửa như vậy, áp lực tiêu thụ sẽ nhẹ hơn nhiều."
Giai Tuệ lại không nghĩ đến chuyện này, bèn gật đầu ừ một tiếng, suy nghĩ một lát rồi nói: "Trồng nấm hương cần phải có kỹ thuật đó, anh biết không?"
Kỹ thuật là phương diện mà dân khoa học công nghệ như Phùng Tiểu Hà không lo lắng nhất.
Ngón tay thon dài của anh gõ lên vô lăng một lát, sau đó trầm ngâm nói: "Giai Tuệ em nói xem, anh xin nghỉ việc trở về lo liệu cho nhà máy có được không?"
"Được." La Giai Tuệ ngắt lời anh: "Em về cùng anh."
Cô trả lời dứt khoát như vậy, lại khiến cho Phùng Tiểu Hà do dự: "Quyết định này liệu có qua loa quá không? Hai chúng ta đều bỏ việc? Anh thật sự không cam lòng...!Hay là suy nghĩ thêm đi, anh gọi điện cho bạn học của anh hỏi một chút.
Trùng hợp anh có một người bạn cấp ba là luật sự, anh phải gọi điện thoại cho cậu ấy..."
Anh vừa nói vừa móc điện thoại ra, lại bị Giai Tuệ nghiêm nghị quát dừng lại.
"Dừng lại cho em!" Cô nói bằng thái độ hung dữ: "Người bạn học kia của anh không phải hạng tốt lành gì, sau này đừng qua lại với anh ta nữa!"
Ba ngày sau, Giai Tuệ và Phùng Tiểu Hà dẫn theo con gái trở về thành phố Hải, hai người bắt đầu làm thủ tục xin nghỉ đồng thời chuẩn bị niêm yết nhà với bên môi giới.
Quá trình xin nghỉ của Giai Tuệ rất thuận lợi.
Cô làm biên tập ở một công ty truyền thông văn hóa, là kiểu người lúc có dự án thì bận chóng mặt, không có dự án thì chỉ có thể ngồi nói chuyện phiếm.
Trùng hợp là dạo này trong tay cô không có nhiều việc, chỉ cần bàn giao đơn giản xong là có thể nghỉ làm.
Phùng Tiểu Hà thì khác.
Cho dù anh nộp đơn xin nghỉ việc thì cũng phải đợi người khác tiếp nhận hoàn toàn công việc mới có thể rời đi.
Sáng sớm, Phùng Tiểu Hà đi làm, Giai Tuệ bèn thức dậy dọn dẹp nhà cửa.
Chờ con gái dậy, cô nấu hai bát mì chay, bên trên đặt một quả trứng ốp hơi cháy vàng, lại rắc thêm ít hành hái từ ngoài ban công, nóng hôi hổi, canh ngon vị tươi.
Hai người ngồi ở trước bàn ăn, bắt đầu chậm rãi ăn sáng.
Thất Bảo đã quen với những tiếng thúc giục của mẹ mỗi sáng sớm, bởi vậy loại trải nghiệm thoải mái này trở nên rất mới mẻ đối với cô bé, cũng khiến cho tâm trạng của cô bé rất tốt.
Đợi cô bé ăn mì xong, Giai Tuệ lau miệng cho cô bé rồi cởi yếm ra, bế cô bé từ trên ghế ăn xuống, Thất Bảo bèn do dự hỏi: "Mẹ, không đi học ạ?"
"Ừm, hôm nay không cần đi học." Giai Tuệ trả lời.
Cô bé phát ra một tiếng reo hò.
Thất Bảo chào đời vào ngày mùng bảy tháng bảy âm lịch, bây giờ còn chưa tròn ba tuổi, không thể đi nhà trẻ.
Nhưng bởi vì bảo mẫu lúc trước thuê đã nghỉ việc, nhất thời không tìm được người phù hợp, từ sau tết Giai Tuệ đã gửi cô bé đến một chỗ trông trẻ gần nhà.
Tốn khá nhiều tiền nhưng Thất Bảo lại không thích chỗ đó, mỗi lần đưa đến đó đều gào khóc như sinh ly tử biệt.
Nghe mẹ nói không cần đi học, cô bé lập tức lên tinh thần, ưỡn cái bụng nhỏ no căng hỏi: "Mẹ, vậy con làm gì ạ?"