"Chị nói thật, người có tình có nghĩa như em giờ không có nhiều đâu..." Diệp Tử Quân thở dài.
Hai người đang trò chuyện thì chồng của Diệp Tử Quân đến.
Ba người bận rộn chuyển hoa cỏ lên trên xe đẩy hàng, động tĩnh quá lớn nên quấy rầy đến Thất Bảo đang đọc sách ở trong phòng.
Cô bé cầm theo một quyển sách tranh chạy ra xem, chỉ vào chậu hoa nhài kia nói: "Của Thất Bảo mua."
"Đúng vậy, những hoa khác chúng ta tặng hết cho mẹ của Khả Lạc, chỉ giữ lại hoa của Thất Bảo." Giai Tuệ nói: "Sau này trồng ở nhà mới của chúng ta, có được không nào?"
Thất Bảo gật đầu vâng dạ, đứng ở một bên giám sát bọn họ vận chuyển hoa cỏ.
Ngay cả chậu hành Diệp Tử Quân cũng không bỏ qua, chuyển mấy chuyến mới chuyển hết hoa ở ban công.
"Em đừng quá nóng vội." Trước khi đi, Diệp Tử Quân an ủi cô: "Không thể vì không gom được tiền mà vội vàng bán nhà đi, giá cả phù hợp thì bán, không phù hợp thì đợi thêm một chút.
Chị cũng giúp em hỏi thăm thử xem."
Giai Tuệ gật đầu đồng ý.
Tiễn bọn họ xong, cô tắm rửa cho Thất Bảo rồi dỗ cô bé đi ngủ, sau đó đi ra ban công quét dọn.
Nhìn thấy ban công nhỏ bỗng chốc trở nên trống rỗng, trong lòng Giai Tuệ dâng lên một chút buồn man mác.
Đây là căn nhà đầu tiên của bọn họ ở thành phố Hải, cả hai đời Giai Tuệ đều nhớ, sau khi trả tiền đặt cọc, cô thường một mình chạy tới đứng ở ngoài tường rào xem nhà đã xây đến tầng thứ mấy.
Vì muốn tiết kiệm tiền trả nợ, khi đó Giai Tuệ keo kiệt đến mức không nỡ bỏ hai tệ đi xe buýt.
Trong công ty có cơm trưa miễn phí, cô ăn cơm trưa no một chút để tối về nhà không cần nấu cơm.
Gầy như con cá khô còn giả vờ nói là muốn giảm cân.
Phùng Tiểu Hà thương cô, thỉnh thoảng có buổi tối về nhà sớm sẽ mua cho cô một một cái hamburger, như vậy mà Giai Tuệ còn tức giận, chê anh lãng phí tiền.
Nhưng khi đó tuổi trẻ nên không hề cảm thấy vất vả chút nào.
Nhìn thấy tòa nhà mỗi ngày mỗi khác, trong lòng hai người đều rất kích động, ngay từ sớm đã lên mạng xem các phương án trang trí, dành thời gian đi chợ vật liệu xây dựng để xem gạch lát sàn, thiết bị cho phòng vệ sinh và so sánh giá cả.
Phùng Tiểu Hà quá bận nên nhà gần như là do một mình Giai Tuệ trang trí.
Trước khi trang trí, cô là một cô gái ngại ngùng thậm chí còn không dám nói lớn tiếng, trang trí xong, cô trở thành người phụ nữ mạnh mẽ có thể cãi nhau ba trăm hiệp với người ta bất cứ lúc nào.
Thất Bảo cũng chào đời ở trong căn nhà này.
Một đứa trẻ mềm mại như cục bột nhỏ, không lớn hơn bàn tay của Phùng Tiểu Hà bao nhiêu, dần dần lớn lên ngay trong ngôi nhà này, dần dần biết cười biết ngồi biết bò, biết gọi mẹ, còn biết cầm bút chì lặng lẽ vẽ tranh ở trong góc tường.
Đã nhiều năm rồi không nhìn thấy nét bút vụng về non nớt như vậy, Giai Tuệ ngồi xổm ở bên bức tường, cẩn thận xem xét hình vẽ do con gái để lại, trong lòng mềm nhũn.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa, Phùng Tiểu Hà đã tan làm về nhà.
Anh thay giày ở huyền quan, nhìn thấy vợ mình đang ngồi xổm ở bên tường bèn ngạc nhiên hỏi: "Em làm gì vậy?"
Giai Tuệ bĩu môi chỉ vào trên tường, Phùng Tiểu Hà cũng đi tới góc tường ngồi xuống, nhìn theo tầm mắt của Giai Tuệ, anh thấy một đống đường cong đen nhánh.
"Đây là con gái anh vẽ?" Anh vươn tay sờ: "Vẽ từ bao giờ? Đây là vẽ gì vậy?"
Giai Tuệ cố vớt lại một chút từ trong trí nhớ xa xưa, nói: "Hình như là búp bê táo."
Phùng Tiểu Hà nhìn một lát, khen ngợi một cách dối lòng: "Vẽ cũng đẹp phết!"
Anh đứng dậy nhìn phòng khách lộn xộn và ban công trống không, biểu cảm có chút ngơ ngác.
Nhưng anh chỉ đứng một lát đã xoay người đi vào phòng xem con gái của anh.
Anh ngồi trước giường của con gái đang say ngủ, sờ bàn tay nhỏ, hôn lên khuôn mặt nhỏ rồi ngửi như mèo, hít đủ mùi sữa thơm, anh mới đứng dậy đi thư phòng.