Phùng Tiểu Hà là một người có thể chịu được vất vả, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Trong cuộc sống của anh thường xuyên là kiểu một vấn đề còn chưa giải quyết thì đã có một vấn đề mới xuất hiện.
Ví dụ như bọn họ khó khăn lắm mới đứng vững ở thành phố, ngay sau đó đã phải đối mặt với vấn đề học hành của con và dưỡng lão bà nội bà ngoại.
Mà phiền phức do việc bảo lãnh cho Hồ Xuân Bình gây ra càng khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Nhưng một khi quyết định trở về mở nhà máy, nỗi lo khi sắp đến tuổi trung niên của anh lại trở nên có hy vọng.
Nghĩ đến chuyện cuối cùng cũng có thể đón bà cụ đến bên cạnh, anh cảm thấy xin nghỉ việc về quê cũng không phải là một quyết định bất đắc dĩ, thậm chí nó còn khiến người ta mong chờ.
Sợ gì chứ? Chẳng phải chỉ là lập nghiệp ở một lĩnh vực khác thôi sao? Thất bại thì cùng lắm là làm lại từ đầu.
Đó là thế giới nông thôn mà anh quen thuộc, có người thân mà anh yêu thương, vì hạnh phúc của bọn họ, anh nhất định phải liều một phen.
Hồ Xuân Bình có thể lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, anh còn có một cái nhà máy, một ngôi nhà để bắt đầu cơ mà.
Hai ngày sau, Diệp Tử Quân gọi điện thoại đến cho Giai Tuệ, hỏi cô có thật sự muốn bán nhà hay không.
Sau khi có được câu trả lời khẳng định mới nói, chị ấy có một người bạn vừa trở về từ nước ngoài không lâu, sau khi nghe tin thì muốn đến xem nhà.
Giai Tuệ có chút ngạc nhiên.
Đời trước khi Giai Tuệ bán nhà, Diệp Tử Quân cũng biết nhưng không hề ra tay giúp đỡ.
Có lẽ là thời cơ không đúng, cũng có lẽ là khi đó bọn họ bị kiện cáo quấn thân, người bình thường không muốn dây vào.
Nhưng mặc kệ ra sao, Giai Tuệ đều rất cảm kích, vội vàng hẹn thời gian với chị ấy rồi dọn dẹp trong nhà một lượt.
Cô vẫn luôn cảm thấy may mắn vì mình mua nhà sớm.
Khi đó vùng này vẫn còn là ngoại thành của thành phố Hải, hai người bọn họ cũng chưa có con nên vay mượn khắp nơi cuối cùng vẫn gom được tiền đặt cọc.
Đổi thành giá nhà như hiện giờ, chỉ với hai người là cô và Phùng Tiểu Hà, lại còn phải nuôi con nhỏ và chăm sóc người già, e rằng chỉ riêng khoản tiền đặt cọc thôi cũng phải tích góp mười mấy năm.
Thật ra lúc này vẫn chưa phải là giai đoạn giá nhà ở thành phố Hải lên cao nhất, ba bốn năm nữa mới phải.
Đời trước Giai Tuệ từng trải qua nên ghi nhớ rất rõ.
Đối với những người thuộc tầng lớp làm công ăn lương đang đi tìm nhà mà nói, mỗi lần giá nhà biến động cũng đã đủ để khiến họ đau tim.
Ôi, nếu như chờ được mấy năm nữa mới bán nhà thì tốt biết mấy.
Giai Tuệ canh cánh trong lòng chốc lát, lại đột nhiên nghĩ thông suốt.
Đây là lựa chọn tốt nhất mà cô có thể đưa ra vào lúc này.
Thay vì để đến lúc đó bị rắc rối quấn thân, bị một tờ đơn kiện của ngân hàng khiến căn nhà bị bán đấu giá, chi bằng bây giờ nhanh chóng bán đi, ít nhất quyền lựa chọn còn nằm trong tay mình.
Đến ngày hẹn, quả nhiên Diệp Tử Quân dẫn theo một người phụ nữ họ Chu đến.
chị Chu cẩn thận xem xét các phòng một lượt rồi mới ngồi xuống uống trà nói chuyện.
Nói chuyện phiếm được mấy câu bèn hỏi giá nhà.
Giai Tuệ nói ra giá cả mong muốn, chị Chu nói muốn trở về cân nhắc, hai bên lưu số điện thoại, sau đó hai người đứng dậy chào tạm biệt.
Giai Tuệ còn tưởng rằng đối phương không vừa ý nên cũng không quá để bụng.
Bên phía môi giới cũng từng dẫn người đến xem, cũng chưa có quyết định, dù sao cũng là bán nhà, sao có thể giải quyết trong một lần được?
Không ngờ chỉ qua một đêm, chị Chu lại gọi điện thoại đến, muốn hẹn Giai Tuệ bàn bạc về cụ thể về việc bán nhà.
Lần này Giai Tuệ bảo Phùng Tiểu Hà xin nghỉ để cùng đi.
Hai bên nói chuyện một phen, Giai Tuệ mới biết được, đầu năm nay cả nhà chị Chu mới trở về từ nước ngoài.
Ở thời đại này, người "Trở về từ nước ngoài" vẫn chưa phổ biến như sau này, vẫn còn có ưu thế khá lớn ở chỗ làm việc, chị Chu và chồng lần lượt tìm được vị trí công việc như mong muốn ở thành phố Hải, chuyện cần phải cân nhắc lúc này là mua nhà ở đâu để thuận tiện cho bọn họ đi làm và con cái đi học.