"Mười năm trước, hai chúng tôi bán một căn nhà ở thành phố Hải để ra nước ngoài.
Ai biết bây giờ giá nhà lại tăng nhanh như vậy?" Chị Chu thở dài: "Được thôi, một mua một bán, tôi cảm thấy mười năm qua tôi cố gắng uổng công rồi, tiền kiếm được bù vào chênh lệch giá!"
Trong lòng Giai Tuệ không khỏi cảm thán, thế giới thay đổi quá nhanh, đâu đâu cũng có những cuộc đời nuối tiếc.
Sau đó cô nghe thấy Diệp Tử Quân an ủi chị ấy: "Sao có thể nói như vậy được? Chị từng ra nước ngoài, từng đi du học, trở về mới có thể có công việc tốt, cơ hội tốt như bây giờ mà!"
"Cũng đúng.
Mười mấy năm trước mọi người đều giống như nổi điên vậy, đều nghĩ cách chạy ra nước ngoài." Chị Chu lắc đầu: "Bây giờ xem ra, ở nước ngoài cũng không dễ sống như mọi người nghĩ, vẫn là về nhà càng có tiềm năng phát triển hơn."
Thật ra chị Chu vừa ý một căn phòng khác ở gần đây hơn.
Nhưng sau khi xem các nơi khác một lượt, lúc quay lại muốn nói chuyện với chủ nhà thì phát hiện giá nhà lại tăng.
Lúc này chị Chu quyết định cười lừa đi tìm ngựa, một một căn để ở trước rồi tính sau.
Căn nhà của Giai Tuệ tuy có diện tích nhỏ nhưng vị trí, phương hướng và kết cấu đều khá tốt, chủ yếu là giá cả cũng không chênh lệch nhiều so với mong muốn của chị ấy.
Thế nên chị Chu ra giá rất thẳng thắn, nhưng có một yêu cầu, mong rằng bọn họ có thể nhanh chóng sang tên giao nhà.
Trùng hợp là bên phía Giai Tuệ cũng muốn nhanh chóng bán nhà, hai bên ăn nhịp với nhau, chỉ mất hơn nửa ngày thời gian đã quyết định đủ loại chi tiết, chạng vạng tối lúc tạm biệt thì đã ký hợp đồng, tiền ứng trước cũng đã được gửi đến tài khoản.
Điều này khiến Giai Tuệ và Phùng Tiểu Hà đều có chút mừng rỡ, không ngờ lần này lại thuận lợi như vậy.
Tiền nợ ngân hàng kéo dài một ngày không trả thì phải đưa thêm một ngày tiền lãi, lãi phạt còn cao kinh khủng.
Bán được nhà đúng thời hạn đồng nghĩa với việc bọn họ có thể nhanh chóng lấp lỗ.
Huống hồ, mức giá này còn cao hơn mức giá khi bọn họ hỏi bên môi giới, còn tiết kiệm được rất nhiều tiền hoa hồng.
Điều này khiến hai người đều có lòng tin, như thể đây là một điềm lành, báo hiệu một khởi đầu tốt đẹp cho cuộc sống của bọn họ sắp tới.
Sau khi về đến nhà, Giai Tuệ và Phùng Tiểu Hà kiểm kê lại những tài sản trong tay.
Phát hiện số tiền bán nhà và tiền tiết kiệm có thể trả hết nợ ngân hàng, thậm chí còn có một khoản dư ít ỏi, cộng lại có thể có gần ba trăm nghìn tệ, ít nhất không cần phải lo lắng chuyện trang trí nhà ở quê.
Điều này khiến cả hai người đều háo hức muốn về nhà.
Một tháng sau.
Thôn Thạch Kiều Nam đầu tháng tư, cây hòe đầu thôn đã trổ hoa, cánh hoa trắng như tuyết, cuống hoa xanh nhạt, từng chùm hoa treo ở trên ngọn cây, đung đưa trong gió như những chiếc chuông gió, tỏa ra mùi thơm ngọt đặc trưng của hoa hòe.
Thấy trời đã sắp đến giữa trưa, Phùng Bảo Quyên lại đi đến đầu cầu trông ngóng phía xa xa, gặp được Lý Phượng Bình đang đi vườn rau.
Lý Phượng Bình cắp cái rổ nói to: "Cô hai, đang chờ ai đấy? Cả buổi sáng thấy cô chạy đến bên cầu mấy lần rồi!"
"Hôm nay Tiểu Hà nhà tôi sẽ dẫn vợ con về nhà."
"Tiểu Hà sắp về à? Chẳng phải dạo trước bọn họ mới về hay sao? Chẳng lẽ trong nhà xảy ra chuyện gì?"
Phùng Bảo Quyên ấp úng, cuối cùng lấy cớ trên bếp còn đang hầm gà rồi vội vàng trở về.
Bà ấy cũng không thể nói là Tiểu Hà nhà tôi chuẩn bị về làm ruộng được.
Trồng nấm hương chẳng phải cũng là làm ruộng? Cái miệng của Lý Phượng Bình như cái muôi có lỗ, nói với cô ta khác gì nói với cả thôn? Thế thì một số người trong thôn chẳng phải sẽ cười sái quai hàm?
Nghĩ tới chuyện này tinh thần bà ấy lại có chút không tập trung, cũng càng hận Hồ Xuân Bình hơn.
Cháu trai đi học mười mấy năm, chịu nhiều vất vả như vậy, khó khăn lắm mới có tiền đồ, tìm được một công việc tốt, một tháng có thể kiếm được hơn mười nghìn, người trong thôn ai chẳng tấm tắc khen ngợi? Bây giờ thì tốt rồi, bị thằng nhóc Hồ Xuân Bình kia làm hại phải bán nhà ở thành phố, phải trở về nơi thôn quê này.