Lần trước lúc đi, Phùng Tiểu Hà và Giai Tuệ đã nói muốn trở về quê lập nghiệp.
Ban đầu Phùng Bảo Quyên kiên quyết không đồng ý.
Mở nhà máy nhỏ ở một nơi hẻo lánh như vậy thì có tiền đồ lớn thế nào được? Nếu như thật sự kiếm được tiền, tại sao Hồ Xuân Bình không giữ lại tự kiếm mà muốn chuyển cho Phùng Tiểu Hà?
Nhưng cháu trai gặp khó khăn cũng là sự thật.
Mấy triệu tệ đấy, trong mắt Phùng Bảo Quyên, đó là số tiền mà mấy đời cũng không kiếm ra được, bà ấy sầu đến bạc cả đầu.
Sau đó nghe hai người nói rằng bán nhà là có thể trả hết nợ, bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trong lòng vẫn không nỡ.
Nhà ở tốt biết mấy, công việc tốt biết mấy, nói mất là mất luôn.
Phùng Bảo Quyên không chỉ giận Hồ Xuân Bình, mà bà ấy cũng giận Phùng Tiểu Hà và chính bản thân bà ấy, trách Phùng Tiểu Hà không tính toán trong lòng trước, thế nên mới bị Hồ Xuân Bình lừa, cũng trách bản thân là người làm cô mà không có bản lĩnh, xảy ra chuyện lớn như vậy mà không giúp được gì.
Bà ấy cứ thế ân hận mà về nhà, cho đến khi bước vào cổng nhà, quan sát sân nhà rộng rãi và cây quất ở trong sân, bà ấy lại nghĩ, thôi, trong lòng mấy đứa bé càng khó chịu hơn, bọn chúng muốn về thì về đi, thử xem cũng tốt.
Không nói những cái khác, ít nhất ở nông thôn thì chỗ ở đủ lớn...
Hơn một tiếng sau, bà ấy đang ở trong bếp thì nghe thấy tiếng động mở cửa, vội vàng bước ra thì thấy Phùng Tiểu Hà và Giai Tuệ đã đi vào trong sân.
Phùng Tiểu Hà tay xách nách mang cầm không ít hành lý, Giai Tuệ một tay dắt con gái, một tay còn ôm một chậu hoa nhài.
"Cô, chúng cháu trở về rồi!" Phùng Tiểu Hà đặt hành lý trong tay xuống, lại khịt mũi hỏi: "Thơm quá, cô nấu món ngon gì vậy?"
Phùng Bảo Quyên không muốn để ý đến anh cho lắm, chỉ đón lấy cái vali trong tay anh, lại quay sang chào hỏi Giai Tuệ: "Đã hai ba giờ rồi, đói lắm rồi phải không? Mau rửa tay tới ăn cơm nào! Sao còn mang cả chậu hoa về thế?"
"Hoa của con!" Thất Bảo tranh trả lời: "Trồng ở nhà mới!"
"Ôi chao!" Phùng Bảo Quyên bật cười: "Được, đợi ăn cơm xong, bà cô lấy cái xẻng trồng hoa giúp con nhé, có được không nào?"
Thức ăn đã chuẩn bị xong từ lâu, mùi thơm đậm đà của gà hầm nấm thông tràn ngập trong sân, đây là món ăn đặc sắc của thôn Thạch Kiều Nam, gần như là nhà nào cũng biết nấu.
Nấm thông được hái ở trên núi, gà do nhà tự tuôi, hầm trên bếp lò hai tiếng, nước canh màu trắng sôi sùng sục xen lẫn mỡ gà màu vàng, không cần nêm gia vị cũng ngon.
Thời tiết tốt, Phùng Tiểu Hà chuyển cái bàn ra sân, mấy người rửa tay rồi ngồi vây quanh bàn, Phùng Tiểu Hà không nhìn thấy dượng, hỏi mới biết hóa ra hôm nay ở thị trấn có người lợp nhà, Lý Sĩ Quý đi làm thuê.
"Một ngày có thể kiếm được tám mươi đồng, buổi trưa chủ nhà còn bao cơm." Phùng Bảo Quyên vừa nói vừa bỏ thịt gà đã xé xong vào trong bát của Thất Bảo.
Lúc Phùng Tiểu Hà tốt nghiệp cấp ba từng cùng người ta đến công trường làm thuê, biết kiếm được tám mươi đồng này cũng không phải là chuyện dễ dàng, chuyển gạch trộn vữa xách thùng vữa, làm cả ngày sẽ mỏi lưng đau chân.
Anh lập tức không vui: "Tuổi của dượng cũng lớn rồi, kiếm khoản tiền vất vả này làm gì?"
"Dân quê mà, làm gì mà không vất vả chứ?" Phùng Bảo Quyên lườm anh một cái: "Vả lại cháu tưởng công việc này dễ tìm chắc? Dượng cháu được đi là bởi vì cai thợ là chú ba nhà họ Phùng, là họ hàng của chúng ta nên mới bằng lòng dìu dắt chúng ta.
Trong thôn còn có nhiều người muốn kiếm tám mươi đồng tiền này lắm!"
Phùng Tiểu Hà không nói nữa, có lẽ là nghĩ đến chuyện mình cũng vừa nghỉ việc, không có tư cách chê công việc mỗi ngày tám mươi tệ này.
Giai Tuệ lại hỏi: "Đi làm thuê ở công trường trong thành phố, chắc là một ngày không chỉ tám mươi đồng phải không ạ?"