"Trong thành phố thì cũng chỉ một trăm đồng thôi, chúng ta đến đó làm công thì phải ở lại công trường, tiền xe, tiền ăn, có chỗ nào không phải dùng tiền chứ? Còn sợ gặp phải ông chủ thất đức, làm xong không trả tiền." Phùng Bảo Quyên nói: "Thà để ông ấy tìm chút việc ở gần nhà, người quen việc quen cũng sẽ không ngâm tiền công.
Tuy ít hơn mười mấy đồng nhưng cũng có thể làm được việc đồng áng trong nhà."
Phùng Tiểu Hà và Giai Tuệ liếc mắt nhìn nhau, sau đó cúi đầu ăn cơm.
Phùng Bảo Quyên đã ăn rồi nên chỉ tập trung trông nom Thất Bảo, cuối cùng dỗ được cô bé gọi vài tiếng bà cô, mặt mày lập tức trở nên vui tươi.
Phùng Tiểu Hà phải dậy sớm lái xe nên không ăn uống đầy đủ, lúc này ngửi thấy mùi đồ ăn quen thuộc, chỉ cảm thấy bụng đói cồn cào, ăn một lèo hai bát cơm mới dừng lại nói chuyện với cô, kể cho cô nghe về tình hình bán nhà.
Mười ngày qua, anh và Giai Tuệ sống như đánh trận vậy, mỗi ngày ngoài giờ làm ra không phải gọi điện thoại cho Hồ Xuân Bình thì chính là tranh luận dây dưa với ngân hàng.
Giai Tuệ thì chạy các loại thủ tục với chị Chu, làm xong còn phải xử lý đồ đạc trong nhà, cái nào nên bán thì bán, nên đóng gói thì đóng gói.
Trong lúc đó hai người còn dành thời gian mời Diệp Tử Quân ăn một bữa cơm, tiện thể tặng cho chị ấy một bao lì xì làm quà cảm ơn.
Chờ sắp xếp gần xong chuyện ở thành phố Hải, cuối cùng Phùng Tiểu Hà cũng bàn giao được công việc ở công ty.
Công ty cũng coi như làm việc thấu tình đạt lý, cuối cùng trả thêm cho Phùng Tiểu Hà mấy tháng tiền lương, quản lý bộ phận còn cho anh một bao lì xì lớn, xem như là niềm vui bất ngờ.
Trước khi trở về, hai người tháo hết những đồ đạc có thể tháo đi, dù sao chị Chu chuyển vào cũng sẽ sửa chữa lại.
Năm đó bọn họ không có tiền nên chỉ toàn mua đồ nội thất làm từ gỗ ép về tự lắp ráp, lúc này tháo ra cũng khá dễ dàng.
Tủ quần áo, giường, giá sách đều bị tháo thành những tấm gỗ ép, cộng thêm máy hút khói, điều hòa, tivi, tất cả đều được đóng gói để bên vận chuyển hàng hóa.
Tuy tiền phí trả cho bên vận chuyển hàng hóa cũng tốn mấy nghìn nhưng tính ra thì vẫn rẻ hơn nhiều so với việc mua lại nội thất mới.
Vứt thì chắc chắn là không nỡ vứt đi, khó khăn lăm mới dùng từng ấy năm, chất formaldehyde trong gỗ ép cũng bay hơi gần hết rồi.
Ăn cơm xong, Phùng Tiểu Hà bèn vội vàng lái xe vào thành phố, muốn tìm Hồ Xuân Bình cùng đến ngân hàng và cơ quan công thương để hoàn tất các thủ tục.
Sau khi anh đi, cô bèn giúp Giai Tuệ chuyển hành lý vào trong nhà.
Bà ấy đã dọn ra một căn phòng trống, trải sẵn giường, ngay cả màn cũng đã treo xong.
Thất Bảo bước đi trên đôi chân ngắn của mình, nhìn trong nhà ngoài sân một lượt rồi hỏi: "Chị Miêu Miêu đâu?"
"Chỉ biết nhớ chị gái!" Phùng Bảo Quyên cười: "Lát nữa bà cô dẫn con đi đón chị tan học, có được không?"
Thất Bảo lập tức vui vẻ: "Mẹ, đón chị! Con cũng đón chị!"
"Được chứ." Giai Tuệ sắp xếp hành lý qua loa rồi cởi giày cho Thất Bảo: "Nào, mẹ cùng con ngủ trưa một lát, tỉnh dậy hai chúng ta sẽ ngồi xe của bà cô đi nhà trẻ đón chị Miêu Miêu."
Hai người đều dậy sớm, chỉ ngủ gật ở trong xe được một lát, lúc này ăn cơm xong, vừa nằm xuống giường đã cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới.
Không lâu sau, Thất Bảo đã ngủ say, Giai Tuệ lại gắng gượng rời khỏi giường, đi đến phòng bếp tìm cô xin chìa khóa xe ba bánh, lại ném một cái liềm lên thùng xe, nói muốn đi lên chỗ nhà ở trên núi xem thử.
"Cháu lái chậm một chút, xe này cháu lái không quen, đi chậm mới an toàn." Cô đi theo sau lải nhải, nhìn thấy xe ba bánh đi xa mới quay lại phòng bếp rửa bát.
Tuy rằng bây giờ đường nông thôn vẫn chưa bê tông hóa đến từng nhà, nhưng giữa thôn với thôn đều đã được nối với nhau bằng đường bê tông.
Giai Tuệ lái chiếc xe ba bánh điện cẩn thận đi qua cầu, lên đường cái rồi mới tăng tốc độ, đi khoảng mười phút đã đến trước cánh cổng cũ nát của cơ sở nấm hương.
Cô dừng xe lại, nhìn vào bên trong qua khe cửa, hiện giờ đã sắp đến tháng năm, cỏ trên đất hoang mọc ngày càng tươi tốt, đã đan xen với nhau thành một mảng.