Trong nhà máy không có gì để xem, phải đến tháng bảy mới bắt đầu đóng bao nguyên liệu, chuẩn bị trồng nấm hương.
Trước đó bọn họ phải nhanh chóng dọn hết cỏ dại trong sân, nếu không đợi đến mùa thu kết hạt, sang năm cỏ dại sẽ mọc càng dày hơn.
Giai Tuệ nhìn thêm mấy lần rồi lại lên xe, rẽ vào con đường bê tông bên cạnh.
Lái qua cầu ngập nước thì nhìn thấy cây long não cổ thụ quen thuộc.
Trong lòng cô không kìm được sự xúc động, cô dừng xe, đứng ở bên cạnh chuồng heo nhìn một hồi lâu.
Tạm thời nơi này còn rất hoang vu, nhưng sẽ thay đổi nhanh thôi.
Cô sẽ cải tạo nó thành dáng vẻ mà cô muốn, sống một cuộc sống mà cô thích.
Cô như thể nhìn thấy hình ảnh con gái chơi đùa trên sân phơi ở lưng chừng núi, như thể nhìn thấy hình ảnh các cụ già ngồi trò chuyện ở dưới gốc cây long não to lớn, như thể nhìn thấy mảnh đất dưới chân giải phóng sự màu mỡ, nuôi dưỡng rau quả và những đóa hoa.
Đương nhiên bây giờ còn quá lộn xộn, phải chờ sửa nhà xong, có nơi ở thì mới có thể đón bà nội và bà ngoại đến đây.
Vừa nghĩ đến chuyện này, Giai Tuệ hận không thể bắt tay làm ngay bây giờ.
Chắc chắn phải phá bỏ chuồng heo đi, vừa vặn có thể dùng những tảng đá bị phá ra để xây tường bao ở ven đường, còn phải xây một cái nhà để xe lớn ở bên cạnh, đặt ô tô và các loại máy nông nghiệp cỡ nhỏ, nhất là xe ba bánh chạy bằng điện, thứ này vừa có thể chở hàng vừa có thể chở người, còn không tốn xăng, có thể gọi là vua của đường cái ở nông thôn, chắc chắn sau này cô sẽ mua.
Còn mảnh đất từ chuồng heo đến lưng chừng núi, tương lai sẽ khai phá để trồng các loại rau.
Tuy rằng có một dòng suối nhỏ ở phía nam nhưng vườn rau thiên về phía bắc nên sẽ không tiện trong việc tưới nước.
Giai Tuệ quyết định, đến lúc đó chỉ cần dẫn một con mương nhỏ từ trong suối vào, vòng thành hình chữ U ở xung quanh vườn rau rồi đi ra.
Cô im lặng suy nghĩ một hồi lâu mới quay người lấy cái liềm từ trong xe ra, bắt đầu cúi người cắt cỏ.
Cắt ra một con đường ở bên cạnh chuồng heo, thông đến sân phơi ở lưng chừng núi.
Đi lên đến sân phơi, cô ngẩng đầu quan sát ngôi nhà trước mặt, phát hiện nó cũng không u ám như cô nghĩ.
Hồ Xuân Bình nói không sai, tuy rằng trông ngôi nhà có chút cũ nát nhưng chỉ cần bỏ công sức sửa chữa một phen, chắc chắn sống ở đây sẽ rất thoải mái.
Nhà cũ chính là như vậy, không có người ở thì thời gian dài sẽ bị dột, tường bị ẩm cũng sẽ mốc và bong tróc.
Trước khi quét sơn trang trí phải tìm người sửa lại mái nhà mới được.
Hồ Xuân Bình đã nhờ người gửi chìa khóa ở nhà cô, Giai Tuệ có mang theo, thử lần lượt từng cái rồi mở cửa nhà chính đi vào trong.
Trong nhà phủ một lớp bụi dày, có một số đồ dùng cũ kỹ không ai cần được đặt lộn xộn ở đó.
Ngôi nhà này quay lưng về phía đông quay mặt về phía tây, dựa lưng vào núi, trước mặt là sườn núi.
Kiểu dáng của ngôi nhà ở kiểu phổ biến ở nông thôn trong những năm 80 90 của thế kỷ trước, bước vào cửa sẽ thấy nhà chính rộng rãi, vừa là phòng khách vừa là phòng ăn.
Phía nam có hai căn phòng, phía bắc là hai căn phòng một lớn một nhỏ được ngăn cách bởi cầu thang.
Trong nhà không có phòng vệ sinh.
Trên tầng có bố cục giống y hệt, nhưng ngoài cửa nhà chính có thêm một dải hành lang dài, hoặc có thể nói là ban công.
Giai Tuệ đứng ở trên ban công nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy phía nam của ngôi nhà là một con dốc thoải, dưới sườn núi là dòng suối nhỏ róc rách, sau nhà là núi xanh sâu thẳm.
Cô lại đi tới một bên khác của ban công, xuyên qua rừng cây ở phía bắc, loáng thoáng có thể nhìn thấy những mái nhà ở xa xa, hóa ra nơi này tuy trông vắng vẻ nhưng ở chỗ cách xa mười mấy mét còn có những hộ gia đình khác.