"Mẹ!" Thất Bảo khóc đến nỗi đỏ cả chóp mũi, vừa nhìn thấy Giai Tuệ đã ấm ức vươn hai cánh tay ngắn về phía cô.
Giai Tuệ vội xuống xe đón lấy con, Thất Bảo vùi đầu vào hõm vai cô rồi bất động.
Cô cả ở bên kia cũng chào hỏi với bà cụ: "Bà ba Tống, đi chặt củi à?"
"Ừ!" Bà cụ trong xe chống tay muốn đi xuống, lại bị cô cả khuyên lại: "Bà cứ ngồi đi đừng nhúc nhích, cháu đưa bà đến cửa nhà rồi hãy xuống!"
Bà ba Tống cảm kích nói cảm ơn liên tục, cô cả bèn lên xe lái vào trong thôn.
Giai Tuệ cũng bế con chậm rãi đi về, vừa đi vừa hỏi: "Con dậy từ lúc nào vậy?"
Thất Bảo không lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng khóc thút thít hai tiếng, một lát sau lại vươn tay ôm chặt lấy cổ Giai Tuệ.
Giai Tuệ hôn một cái lên đỉnh đầu cô bé, dỗ dành: "Lúc nãy mẹ đi xem thử nhà mới của chúng ta, lần sau Thất Bảo có muốn đi cùng không?"
Cái đầu bù xù của Thất Bảo hơi nhúc nhích ở trên vai cô, đây là bày tỏ đồng ý.
"Còn cả hoa nhài của Thất Bảo nữa, có muốn mang đến nhà mới trồng không?"
"Muốn." Lúc này Thất Bảo mới ngẩng đầu lên, đôi mắt to ngấn nước phản chiếu khuôn mặt của Giai Tuệ.
Giai Tuệ nhắc nhở cô bé: "Vậy về nhà chúng ta sẽ tưới nước cho hoa nhài, đừng để nó chết khô đấy nhé!"
Thất Bảo lập tức trở nên nôn nóng, nói: "Trở về tưới nước!"
Giai Tuệ thấy cô bé lại có tinh thần mới hôn lên khuôn mặt nhỏ, nói: " Lần sau tỉnh dậy ở nhà bà cô cũng đừng khóc, kiên nhẫn chờ một lát, mẹ sẽ trở về ngay thôi, có được không?"
Vành mắt của Thất Bảo lại đỏ lên, ôm cô nói: "Mẹ không đi."
"Đương nhiên mẹ sẽ không đi." Giai Tuệ an ủi cô bé: "Nhà mới của chúng ta ở đây, mẹ đi đâu được? Ngày nào mẹ cũng ở bên Thất Bảo!"
Hai mẹ con vừa nhỏ giọng nói chuyện vừa đi về phía nhà cô cả.
Trong thôn rất yên tĩnh, dưới một gốc cây hòe cổ thụ xa xa có bốn năm người phụ nữ đang ngồi tụm lại với nhau chơi mạt chược, tiếng xào bài lạch cạch vang rất xa.
Giai Tuệ ôm con về nhà, một lát sau, cô cả cũng lái xe trở về.
Bà ấy vào nhà lấy hai chiếc ghế gỗ rồi đặt vào trong thùng xe, hỏi Thất Bảo: "Cùng bà cô đi đón chị nhé?"
"Đi, đi!" Thất Bảo lập tức kéo Giai Tuệ lên xe.
Ba người lại lên xe, cô lái xe còn nhanh hơn Giai Tuệ, lúc rẽ ngoặt ở chỗ đầu cầu cũng không giảm tốc độ lại.
Xe lại nhanh chóng chạy lên thị trấn, khi đi ngang qua cổng cơ sở, Giải Tuệ chỉ cho Thất Bảo nhìn: "Đây là nhà máy nấm hương của nhà chúng ta."
Thất Bảo như một chiếc máy lặp lại đáng yêu: "Nhà máy nấm hương!"
Lúc đi ngang qua con đường phụ gần nhà máy, Giai Tuệ lại chỉ cho Thất Bảo nhìn: "Lần sau dẫn con đi vào đường này, chỗ đó là nhà mới của chúng ta."
Thất Bảo lại lặp lại: "Nhà mới!"
Phùng Bảo Quyên ở phía trước cười nói: "Bây giờ Thất Bảo nhà chúng ta cũng là con gái ngốc nhà địa chủ rồi đấy."
"Địa chủ thì lố quá, đất ở đâu ra chứ?" Giai Tuệ phản bác.
Phùng Bảo Quyên nói hùng hồn: "Tại sao lại không có đất? Nhà máy nấm hương không phải là một mảnh đất lớn à? Hai mẫu ruộng cạn dưới sườn núi trước cửa nhà cháu không phải là đất? Còn cả hai thửa ruộng nước lớn bằng bàn tay ở bên đường nữa, cô đã tìm Hồ Xuân Bình đòi lấy rồi.
Lần trước dượng cháu đã đi qua lấy được ruộng, trồng tốt thì không cần phải lo lương thực cho cả nhà."
"Wao! Lại có thêm hai mảnh đất." Giai Tuệ ngạc nhiên nói: "Thất Bảo, bây giờ con trở thành con gái ngốc nhà địa chủ thật rồi!"
Thất Bảo tức giận, bĩu môi phản đối: "Mẹ! Con không ngốc!"
Tiếp tục lái về phía trước hơn mười phút, rẽ ngoặt chính là những dãy nhà san sát nối tiếp nhau ở hai bên bờ sông.
Đây chính là thị trấn Long Sơn.
Thị trấn Long Sơn không lớn, trong thị trấn cũng không có nhiều người đi đường, lúc này chỉ có trước cổng trường học đang đỗ rất nhiều xe ba bánh và xe máy, từng nhóm người túm năm tụm ba đứng đó nói chuyện phiếm, chờ con cái tan học.
Trong những người này thì các ông bà già chiếm đa số, còn có một số ít phụ nữ trẻ tuổi giống như Giai Tuệ.
Phần lớn đàn ông và thanh niên trai tráng đều đi nơi khác làm việc, ngày tết mới có thể trở về.