Giai Tuệ trang bị đầy đủ, mặc áo khoác vải xanh của Phùng Bảo Quyên, đội mũ đeo khẩu trang.
Nhìn thấy hai cha con, cô xua tay chỉ ra ngoài: "Bên trong nhiều bụi, ra ngoài ra ngoài!"
"Mẹ!" Thất Bảo lập tức uốn éo trong ngực Phùng Tiểu Hà.
"Bẩn!" Giai Tuệ đứng cách xa phủi trên người mình, một đống bụi bay lên, sau đó cô nhìn thấy khuôn mặt lem nhem của Thất Bảo, không khỏi bật cười: "Ôi chao, đây là ai vẽ vậy?"
"Cha làm đó!" Thất Bảo liếc mắt lườm cha cô bé.
"...!Đồng hồ vẽ khá đẹp!" Giai Tuệ an ủi cô bé.
"Dượng đâu? Đi, gọi mọi người về ăn cơm nào." Phùng Tiểu Hà vừa nói vừa đi ra ngoài, lại bị Giai Tuệ gọi lại.
Cũng không biết cô lấy đâu ra một cái máy ảnh, nhiệt tình mời: "Nào nào nào, đứng ở đây, mẹ chụp cho hai người một bức ảnh."
"Sao em lại mang máy ảnh đến đây?" Phùng Tiểu Hà cười nhạo cô: "Cầm cái máy ảnh lượn đi lượn lại, như vậy không giống làm việc đâu nhé!"
"Anh không hiểu! Em tiện tay chụp một số bức ảnh đang làm việc cho các chú và các chị, bọn họ vui lắm đấy!" Giai Tuệ giơ máy ảnh lên nói: "Hai người phối hợp chút đi!"
Trong phòng khách đầy bụi, hai cha con đồng thời giơ tay thành chữ V, trên mặt nở nụ cười giả tạo, động tác giống y hệt nhau.
Giai Tuệ chụp tanh tách mấy tấm liên tục mới buông tha cho hai cha con.
Hai người nói chuyện vài câu, Phùng Tiểu Hà mới biết dượng đang ở tầng hai kiểm tra mái nhà, anh bèn đi ra sân phơi, ngẩng đầu gọi lớn tiếng: "Dượng, gọi người trên tầng xuống đi thôi! Mọi người tạm dừng công việc trong tay, ăn cơm xong rồi làm tiếp!"
Giai Tuệ cũng đi gọi người ở tầng trên tầng dưới, thúc giục mấy lần, lúc này mọi người mới lục tục đi xuống từ trên mái nhà, phủi bụi trên người đi, có người đi xe máy, có người đi xe ba bánh điện, một đám người nói chuyện ầm ĩ đi về phía thôn Thạch Kiều Nam.
Xe của Phùng Tiểu Hà đi nhanh nên chở dượng và Giai Tuệ đến đầu thôn trước, vẫn đỗ xe ở bên cạnh cầu như mọi khi.
Trên đường, dượng nói với bọn họ rằng, sau khi kiểm tra mái nhà tầng hai thì chỉ tìm thấy hai ba chỗ bị dột, chỉ cần đổi ngói ở mấy chỗ đó và thay kèo mới là được, mấy thanh xà nhà đều rất chắc chắn, không cần phải đổi hết toàn bộ.
Con số này nhỏ hơn nhiều so với khối lượng công trình dự kiến, khiến mọi người cảm thấy rất vui mừng.
Mấy người vừa đi vừa trò chuyện, vừa vào nhà đã thấy một bà cụ đứng ở trong sân, tóc hoa râm, mặc áo khoác ca rô trắng xanh đã sờn đến nỗi ngả xám, chính là bà nội của Phùng Tiểu Hà.
"Bà nội, sao bà lại tới đây?" Phùng Tiểu Hà nhìn thấy sắc mặt của bà cụ là biết gay go.
Trên mặt bà cụ không có nụ cười, đó là khúc nhạc dạo trước khi bão tố đến.
Ngay lúc then chốt, con gái anh đã cứu anh, cô bé vừa vào nhà đã hét lên: "Bà cô, bụng con đói lắm rồi!"
Cô bé còn vỗ bụng một cách lố lăng.
Ánh mắt của bà cụ lập tức dán ở trên người chắt gái, một lát sau bà cụ giận dữ mở miệng: "Ai vẽ một con mắt lên trán chắt tôi vậy? Chẳng khác nào Nhị Lang Thần!"
Phùng Tiểu Hà: "..."
Lúc này những người phía sau cũng lần lượt trở về.
Bà nội của Phùng Tiểu Hà có vai vế cao ở trong thôn, mọi người vào nhà đều chào hỏi bà cụ trước.
Đương nhiên bà cụ cũng thay đổi một khuôn mặt tươi cười, liên tục nói mọi người vất vả rồi, trong sân trở nên ồn ào nhốn nháo.
Mọi người rửa mặt rửa tay xong, trước khi ngồi xuống còn khiêm nhường một phen.
Hai bàn người bắt đầu ăn cơm rất náo nhiệt.
Làm việc ở nông thôn thì bao một bữa cơm trưa là chuyện thường thấy.
Đây là bởi vì có người ở xa, chạy về nhà ăn cơm rất mất thời gian.
Bao cơm không giống như ăn cỗ, đồ ăn luôn lấy lợi ích thực tế là ăn no làm chủ, nhưng một số chủ nhà hào phóng sẽ nghĩ cách làm thêm mấy món ăn.
Đương nhiên điều này cũng là cân nhắc cho bản thân, dù sao muốn người ta làm việc thì cũng phải để người ta ăn no ăn ngon một chút chứ.