Chín giờ sáng chủ nhật, La Tử Dật lái xe đưa cậu mợ trở về, không lâu sau, mẹ của Giai Tuệ là La Ngọc Hoa cũng đã đến nhà.
Chồng bà ta phải ở lại huyện thành trông siêu thị nhỏ của gia đình, trong tiệm không thể vắng người.
La Ngọc Hoa gặp em trai và em dâu của mình, hai bên đều không chào hỏi nhau, chỉ nhếch miệng cười như có như không.
Đợi người đến đông đủ, Giai Tuệ bèn nói lại những lời mà hai ngày trước đã nói với bà ngoại, đương nhiên cũng thêm bớt một ít.
Chỉ nói cô và Phùng Tiểu Hà trở về thị trấn Long Sơn quản lý nhà máy, dự định đón bà ngoại qua đó ở một thời gian ngắn.
"Chà, bây giờ Giai Tuệ có tiền đồ rồi, còn làm nhà máy cơ đấy." Mợ Trần Bình nói lời chua lòm: "Đúng là bà ngoại nên hưởng phúc của cháu! Chăm từ nhỏ đến lớn mà!"
La Ngọc Hoa nghe thấy giọng điệu mỉa mai này của em dâu thì lập tức nổi giận: "Sao nào? Cha mẹ tôi chưa từng chăm sóc Tử Dật nhà cô chắc? Tại sao không nói hưởng phúc của nó?"
Còn chưa dứt lời, La Tử Dật và Giai Tuệ đã đồng thời lên tiếng chặn lời mẹ mình, cậu cũng nhíu mày nói: "Mọi người đều bớt tranh cãi đi."
Giai Tuệ không kiên nhẫn nói: "Chuyện là như vậy, gọi mọi người trở về là bởi vì trong nhà còn có mấy con gà, mỗi nhà bắt hai con mang về.
Còn cả rau ở trong vườn cũng chia ra hết đi, sau này ai muốn ăn thì tự về trồng." Đây cũng là chuyện mà trước đó cô và bà ngoại đã bàn bạc xong.
Dù sao trong nhà không có ai ở mấy tháng, gà và rau đều phải xử lý trước.
Trần Bình lập tức hỏi: "Vậy căn nhà này thì sao?"
La Tử Dật lại hét lên: "Mẹ!"
Trần Bình ăn nói hùng hồn: "Hét cái gì mà hét? Nói rõ ngay từ đầu không tốt à? Để tránh sau này lại có người nói láo, nói chúng ta chiếm hết phần to."
Giai Tuệ nhìn thấy vành mắt bà ngoại đã đỏ cả lên, cuối cùng không nhịn được mà cười lạnh một tiếng, nghiêm nghị nói: "Ồn ào cái gì? Bà ngoại chỉ đi chỗ khác ở mấy tháng, tại sao phải bán nhà?"
"Giai Tuệ à, không thể nói như vậy được." Trần Bình nói: "Bây giờ bà ngoại cháu còn có thể đi lại, cháu gọi bà ấy đi chăm con đi làm việc, đến lúc bà ấy không thể đi lại nữa thì lại đưa trở về à? Sau đó gọi cậu mợ đến chăm sóc bà ấy?"
"Cho dù mẹ tôi không thể đi lại được thì cũng không làm phiền đến cô." La Ngọc Hoa chế giễu lại: "Cha tôi nằm trên giường một thời gian dài như vậy, cô có đến chăm sóc lần nào không?"
Cậu lại nhíu mày nói: "Được rồi được rồi, mọi người bớt tranh cãi đi!"
Không ai để ý đến ông ta.
Giai Tuệ tức đến bật cười, ngắt lời bọn họ: "Tình hình bây giờ chính là, bà ngoại lớn tuổi rồi, không thể để bà ở một mình trong nhà cũ.
Mọi người không muốn để bà đi theo con cũng được, mọi người ai đón bà đi? Mẹ, cậu, hai người bàn bạc đi, thay phiên ở mỗi nhà mấy tháng cũng được."
Cuối cùng hai người phụ nữ cãi nhau cũng ngậm miệng lại, trong sâm tạm thời được yên tĩnh.
Lúc này bà ngoại mới mở miệng: "Mấy đứa đừng cãi nhau nữa, mẹ không đi đâu hết, ở tại nhà cũ."
La Ngọc Hoa nhìn mẹ ruột của mình, cũng mở miệng: "Thay phiên ở thì thay phiên ở, con không thành vấn đề, chỉ xem người khác nói thế nào thôi."
Mợ ngồi ngay ngắn, không có ý mở miệng, cậu khó xử nhìn bà ta mấy lần, La Tư Dật không khỏi thở dài: "Được rồi được rồi, đừng nói lời chọc tức nhau nữa.
Lần nào gặp cũng cãi nhau, hay ho lắm chắc!"
"Nếu mọi người đều không có ý kiến gì, vậy thì con sẽ đón bà ngoại đi." Giai Tuệ nhìn mọi người một cái, kiên quyết nói: "Nhà không thể bán.
Nếu bà ngoại muốn ở lại chỗ của con thì ở bao lâu cũng được.
Nếu như bà ở không vui, trở về còn có chỗ đặt chân.
Còn có một câu, mọi người cũng đừng trách con nói khó nghe, lỡ như sau này bà đổ bệnh, chút tiền bán căn nhà này cũng phải dùng cho bà."