Tuy mẹ Giai Tuệ vẫn lẩm bẩm "Nó thì mệt cái gì" nhưng vẻ mặt đã có chút dao động.
Giai Tuệ cúi đầu cười một tiếng, hừ! Ai bảo mẹ miệng tiện, con không trị được mẹ chắc?
Đời trước, căn nhà cấp bốn mà bà ngoại ở đã bị bán đi nhanh chóng sau khi bà qua đời.
Lúc bán Giai Tuệ không hề biết gì, không ai nói với cô.
Cho đến hai năm sau, khu vực này bị phá bỏ để xây đường cao tốc, phải di dời mộ phần của ông bà ngoại, Giai Tuệ mới nghe mẹ nói chuyện này, bà ta và mợ đã cãi vã mấy lần vì tám mươi ngàn tiền bán căn nhà cũ kia.
Tiền này nên đưa cho ai đây? Trong mắt mợ, đương nhiên là để làm tiền cưới vợ cho đứa cháu trai duy nhất của nhà La Ngọc Cường rồi.
Con gái đã lấy chồng còn muốn đến chia tài sản, làm gì có chuyện như vậy.
Huống hồ, năm đó đứa con gái này còn không muốn trả tiền thuốc men cho cha mình cơ mà!
Vừa nhắc tới chuyện này, mẹ lại tức đến nghẹn họng: "Trần Bình muốn chiếm số tiền kia, cũng không phải là mẹ không thể cho cô ta.
Nhưng tại sao cô ta lại nói mẹ không trả tiền thuốc men cho ông ngoại con? Mẹ không đưa chắc? Đúng là mẹ đưa ít hơn La Ngọc Cường, nhưng mẹ ở bệnh viện chăm sóc nhiều ngày như vậy, thuê một người chăm sóc phải tốn biết bao nhiêu tiền..."
Khoảng thời gian đó bản thân Giai Tuệ cũng sứt đầu mẻ trán, thật sự không có kiên nhẫn nghe hết lời bất bình của mẹ, cũng không biết rõ cuối cùng khoản tiền bán nhà này thuộc về ai.
Nhưng nghe nói chuyện dời mộ phần lại là lần đầu tiên mợ và mẹ có chung suy nghĩ, tiền đền bù cho nhà cũ cao đến mấy trăm ngàn, sao có thể để mỗi người mua được hời chứ! Không đi làm ầm ĩ mấy trận thì quá thiệt thòi.
Mà muốn gây chuyện thì đương nhiên phải vứt bỏ hiềm khích lúc trước, mọi người đoàn kết với nhau, người đông thế mạnh thì mới dễ thành công.
Vốn dĩ Giai Tuệ đã quên những chuyện này, nhưng khi cô đứng trong sân của ngôi nhà cũ, nhìn thấy bà ngoại bận rộn trong trong ngoài ngoài, bỗng nhiên lại trở nên rất rõ ràng.
Nghĩ đến chuyện ngôi nhà chứa đựng thời niên thiếu này cuối cùng khó thoát khỏi số phận bị phá dỡ, mỗi một viên gạch viên ngói ở đây đều khiến người ta rất lưu luyến.
Mà sự lưu luyến của bà ngoại với ngôi nhà cũ này còn nhiều hơn cô gấp trăm ngàn lần.
Chắc chắn bà cụ cũng dự liệu được rằng sau này sẽ có rất ít cơ hội trở về, bởi vậy bà sờ chỗ này sờ chỗ kia, nhìn khắp mọi nơi, không nỡ bỏ một đồ vật nào trong nhà.
Bảy tám ngày sau, Giai Tuệ mới dẫn bà đi, đương nhiên cuối cùng chỉ mang theo một ít quần áo.
Sức chứa của cốp sau có hạn, Giai Tuệ còn đào lấy hai cây bụp hồng cận ở bên cạnh vườn rau, thế nên càng chở được ít đồ hơn.
Hành trình trở về phải mất hơn năm tiếng, bởi vì bà ngoại bị say xe.
Đời trước bà cụ rất ít khi đi xa, bởi vậy đây là lần đầu tiên Giai Tuệ biết bà ngoại say xe nặng như vậy.
Dọc đường dừng xe, thuốc chống say xe và miếng dán say xe mua từ hiệu thuốc đều không có tác dụng.
Bà cụ nôn hết những thứ buổi sáng đã ăn, dựa vào hành lý ở ghế sau ngủ gục.
Cuối cùng xe cũng tới thôn Thạch Kiều Nam.
Phùng Tiểu Hà nhận được điện thoại nên đã cùng Phùng Bảo Quyên đứng chờ ở đầu cầu từ sớm.
Giai Tuệ dìu bà ngoại xuống xe, để cho Phùng Tiểu Hà cõng, cô và Phùng Bảo Quyên xách theo những túi hành lý lớn nhỏ.
Sau khi đến nhà cũng là một phen rối ren, đồ ăn đã chuẩn bị xong, nhưng tình hình bà ngoại như vậy chắc chắn không ăn được gì, bởi vậy Giai Tuệ bảo Phùng Tiểu Hà đỡ bà cụ lên giường luôn, dùng nước nóng lau tay và mặt, để bà cụ yên tĩnh nằm nghỉ ngơi.
"Bà cụ ngoại bị sao vậy?" Thất Bảo nhìn thấy người lớn có vẻ mặt nghiêm túc lại bận trước bận sau, cô bé rất hoảng sợ.