"Bà cụ ngoại say xe, thật đáng thương, trên đường phải chịu khổ rồi..." Bà cụ nội giải thích với cô bé.
Thất Bảo lén thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy nhìn thấy sắc mặt của mẹ cô bé và bà cụ ngoại, cô bé còn tưởng rằng bà cụ ngoại sắp chết.
Cả nhà ngồi vây quanh bàn cơm ăn một bữa cơm trưa muộn, nhỏ giọng trò chuyện về việc Giai Tuệ trở về quê.
Sau bữa ăn, Giai Tuệ xúc lấy một rổ tro lớn từ trong bếp lò rồi lái xe đi cầu ngập nước.
Phải nhanh chóng trồng hai cây bụp hồng cận ở trong cốp sau xe, tiện thể còn phải trồng cây hoa nhài bảo bối của Thất Bảo.
"Cháu còn mang hai cây bụp hồng cận từ xa như vậy trở về nữa!" Phùng Bảo Quyên quở trách: "Chỗ chúng ta còn ít chắc? Cạnh vườn rau nhà ai chẳng có mấy cây?"
Bụp hồng cận còn không tính là hoa ở nông thôn, phần lớn đều được trồng ở bên cạnh vườn rau, làm cột mốc để phân chia vườn rau của các nhà.
Giai Tuệ nghe vậy thì vô cùng vui vẻ: "Ở đâu có ạ? Tại sao cháu lại không thấy? Cô dẫn cháu đi đào hai cây đi, tiện thể kẹp lại thành hàng rào luôn."
Phùng Bảo Quyên nghe vậy thì nhanh chóng vác cái xẻng ra khỏi nhà: "Cháu đi qua bên đó trước, giờ cô sẽ đi đào cho cháu mấy cây."
Mới chỉ mười mấy ngày trôi qua, ngôi nhà ở cầu ngập nước lại có sự thay đổi mới.
Chuồng heo ở ven đường đã bị phá bỏ, đá tảng dùng để xây tường bao.
Dựa theo bản vẽ của Giai Tuệ, tường bao bằng đá chỉ xây cao cỡ nửa người, nhà để xe được xây ở góc phía bắc, đã xây xong nhưng chưa lắp cửa.
Cổng nhà thì dùng ngói dỡ từ mái phòng bếp để làm một cái mái che, lắp hai cánh cửa gỗ cũ không biết tìm ở đâu ra, cũng không sơn mà chỉ bôi dầu cây trẩu.
Giống hệt như trong tưởng tượng của cô, có loại vẻ đẹp xưa cũ của một ngôi nhà kiểu Trung Hoa.
Giai Tuệ không khỏi giơ ngón cái với Phùng Tiểu Hà: "Được đấy! Nhấn thích cho anh!"
"Cái gì? Nhấn thích là gì?" Lần đầu tiên Phùng Tiểu Hà nghe thấy cách nói "Nhấn thích", nhưng nếu như là lời khen ngợi đến từ vợ anh thì đương nhiên anh cũng rất đắc ý.
Lúc này Giai Tuệ mới nhớ ra, bây giờ vẫn chưa phổ biến vòng bạn bè, nếu không chắc cô phải chụp chín tấm ảnh, khoe khoang tường bao và cổng sân nhà mình với bạn bè.
Đúng rồi, tuy rằng lúc này chưa có vòng bạn bè nhưng có thể lên diễn đàn khoe khoang mà...
Sau khi vào nhà, Phùng Tiểu Hà dẫn con gái đi trồng hoa nhài, Giai Tuệ thì đi trồng bụp hồng cận.
Đoạn mấy trăm mét từ nhà để xe đến phòng bếp, cô định trồng một hàng bụp hồng cận, như vậy thì không cần xây hàng rào nữa.
Không chỉ tiết kiệm tiền, chờ bụp hồng cận mọc khoảng hai năm đã cao hơn đầu người, những đóa hoa lớn màu hồng phấn có thể nở từ tháng năm đến tháng mười, đẹp hơn hàng rào xi măng rất nhiều.
Cô đào hố ở bên cạnh nhà để xe, rắc chút tro bếp rồi trồng cây bụp hồng cận mà cô mang về.
Trên cành cây đã trổ rất nhiều đóa hoa và nụ hoa, Giai Tuệ đã ra tay bóp nát một cách vô tình.
Việc nở hoa làm tiêu tốn rất nhiều sức sống của thực vật, làm như vậy là để đảm bảo cây bụp hồng cận sẽ sống sót sau khi trồng.
Sau đó cô lại cắt lấy rất nhiều cành từ trên cây bụp hồng cận khỏe mạnh, cắt cắt tỉa tỉa, nhúng chỗ cắt vào tro bếp rồi cắm xuống đất dọc theo rãnh thoát nước, còn cố gắng cắm đan chéo, như vậy thì sau khi mọc lên sẽ có thể trở thành một dãy hàng rào không kẽ hở, đến lúc đừng nói người, ngay cả con chó cũng không chui vào được.
Thật ra trồng từ hai tháng trước mới là tốt nhất, mùa xuân vạn vật sinh sôi, đất màu mỡ như vậy, cắm chiếc đũa xuống cũng có thể sống được.
Nhưng Giai Tuệ cũng không hề lo lắng, sống được bao nhiêu thì sống vậy, dù sao thời gian cũng còn rất dài, năm nay trồng không sống được thì nửa cuối năm, sang năm tiếp tục trồng, cô đã cố gắng rồi, còn lại giao cho thời gian vậy, một ngày nào đó, nơi này sẽ có thể trở thành một hàng rào bụp hồng cận chắc chắn.