Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất


Anh trai hôm nay được nghỉ hè rồi, sáng sớm bà nội đã gọi điện thoại đến kêu vợ chồng Tô Vân Đình đem hai đứa bé đến nhà bà, bà và lão đầu tử đều nhớ chúng lắm rồi.

Bởi vì nghĩ đến công việc của Diệp Ngưng, họ đã thu xếp mua nhà bên cạnh kinh đại, bình thường Diệp Ngưng chỉ cần đi mười mấy phút là đến, cách nhà bà nội khá xa, lần này muốn đi cũng phải ở lại mấy ngày, Diệp Ngưng mang theo mấy bộ quần áo và đồ chơi mà hai đứa trẻ thường dùng để lên xe, mới cùng chồng đưa bọn trẻ đến nhà lão nhân gia.

Dọc đường đi Tô Đào không chỉ một lần nghĩ qua bản thân có phải đang nằm mơ, những việc xảy ra trước mắt tất cả đều không chân thực, cô có gia đình rồi, nhìn những tòa nhà đang lùi về sau qua cửa sổ, Tô Đào lại một lần nữa cảm thán.

Lúc xuống xe, Tô Đào hút một ngụm khí thật sâu, cùng ba mẹ đi vào một tòa tứ hợp viện, trong sân đặt một cái bể nước thật to, Tô Đào có chút không hiểu rõ, ký ức lúc nhỏ sớm đã có chút mờ nhạt, chỉ nhớ mơ hồ rằng cô đã lấy chiếc cần câu nhỏ tự chế để câu cá trong một cái bể lớn.
Tô Đào đã từng mơ thấy cảnh này rất nhiều lần, hình ảnh này đã in sâu vào trong đầu cô, đôi khi cô cũng không phân biệt được đây rốt cuộc là ký ức lúc nhỏ của cô hay vẫn là ký ức nhìn thấy trong những giấc mơ của cô.

Màn che của nhà chính được nâng lên, hai vợ chồng lão nhân gia cười ha ha từ trong nhà bước ra.

"Ba! Mẹ!"

"Ông nôi, bà nôi!"

Hai vị lão nhân gia cười đáp lại, một người vòng tay ôm tôn tử, một người đến ôm cô.

"Tôn nữ bảo bối của ông, có nhớ ông hay không" Ông đã lâu không thấy đứa bé nhỏ nhất nhà rồi, lại là bé gái duy nhất trong nhà, thấy bảo bối bé nhỏ, giọng nói của ông cũng mềm xuống sợ dọa tới con bé.

"Có! Có! Có" Tô Đào khéo miệng nói, học theo dáng vẻ của những đứa trẻ ở cô nhi viện lúc có người đến nhận nuôi, cười vui vẻ.

Ông nội thân thể xương cốt khỏe mạnh, vô cùng vui vẻ liền ôm Tô Đào lên, hôn một cái, sau đó vui vẻ nhìn bà nội của Tô Đào đắc ý, Bà nội Tô còn đang cùng con dâu nói chuyện, thấy dáng vẻ này của ông lão cũng không phục.
Giọng điệu chua lòm hỏi tôn nữ: "Vậy Nhu Nhu không nhớ bà nội rồi"

Tô Đào nhịn cười, cũng giống vừa rồi đáp lại b a lần nhớ, lúc này bà mới cười thỏa mã, tiểu tôn nữ cũng nhớ bà đó đâu phải chỉ nhớ mỗi lão đầu tử ông đâu, đắc ý cái gì chứ!

Lão gia tử hừ một tiếng, ôm Tô Đào đi vào phòng.

Tô Vân Đình cùng Diệp Ngưng rồi một lúc liền đi, ông nội mang Tô Đào và Tô Lê đến bàn cho bọn họ đồ ăn, ti- vi còn đang phát phim hoạt hình, Bà nội Tô ngồi trên cái đệm hoa bên cạnh, còn ông Tô cùng chơi với hai đứa trẻ.

Lần đầu tiên Tô Đào hiểu rõ một câu nói bình thường ở trên mạng, ở nhà ông bà là thoải mái nhất, quả thật là thiên đường.

Suy cho cùng đây cũng là thân thể của một đứa bé bốn năm tuổi, Tô Đào chơi một lúc liền cảm thấy mệt, nhìn đồng hồ mới có 10h sáng, hiện giờ có lẽ là không ngủ được, nếu không sẽ bỏ lỡ bữa trưa, nghĩ đến ăn cơm Tô Đào sờ sờ cái bụng nhỏ.
Tô Đào ăn một ít đồ ăn vặt ở trên bàn đã cảm thấy ngán, cầm trái cây ở trên bàn gặm, phim hoạt hình cô cũng xem không v, dù sao linh hồn của cô cũng là một người trưởng thành nha!

Ngược lại với anh trai nhỏ ở bên cạnh xem ti-vi đến chăm chú, Tô Đào nhìn Tô Lê xuất thần, càng nhìn càng thấy quen quen.

Đến cùng là gặp qua ở đâu?

"Tô Lê! Tô Lê! Ra đây chơi đi!"

Tô Đào nhìn ra cửa sổ thấy hai tiểu nam hài đang hướng về phía căn phòng nhìn xung quanh, lại nhìn anh trai nhỏ nhà mình, nơi nào còn bóng dáng của hắn, nghe thấy âm thanh gọi mình đã sớm chạy ra ngoài rồi, ông nội Tô còn gọi với theo kêu hắn không cần chạy loạn, sớm trở về ăn cơm trưa.

Tô Lê..

Lúc Tô Đào nghe được cái tên này liền choáng váng, đột nhiên nhìn chằm chằm không tha vào thân ảnh nhỏ đã chạy xa, khuôn mặt trong ký ức cùng khuôn mặt của anh trai nhỏ nhà mình dần dần hợp lại với nhau.

Việc này cũng quá sức tưởng tưởng đi!

"Nhu Nhu" Ông từ ngoài sân trở vào, đến cửa liền thấy tiểu tôn nữ ngồi xếp bằng trên sô pha, trong tay cầm một nửa trái anh đào, mắt nhìn chằm chằm bên ngoài viện, nhưng ông nhìn theo ánh mắt của con bé thì lại chẳng thấy cái gì, không nhịn được nghi hoặc mà gọi một tiếng.

Tô Đào không hề nghe thấy, giống như đi vào cõi thần tiên hoàn toàn mất hồn.

Khuôn mặt trưởng thành này hiện giờ vẫn còn non nớt, mười mấy năm sau có thể là thuận lợi trở thành một thần tượng cấp bậc đỉnh cao một góc trời nha, liền ngay cả quốc gia khác cũng có fan của anh, số lượng fan cũng vượt xa so với những thần tượng lúc đó, bất luận là hát, nhảy, hay đóng phim đều không phải nói, một người ưu tú như vậy tính cách lại tốt, tam quan chính trực, còn nhiệt tình làm từ thiện, thu hút số lượng fan đông đảo, khiến người ta không thế tìm được một chút tật xấu nào.

Một câu nói thường xuất hiện trong bài viết về anh đó là, bắt đầu từ giá trị nhan sắc, rơi vào tài hoa, trung thành với nhân phẩm.

Thời kỳ hưng thịnh của anh, cô chỉ cần mở weibo thì có thể biết hết tất cả thông tin của anh, luôn luôn ở mục tìm kiếm hot, không chỉ dừng lại ở weibo còn có những nơi khác đều có thể thấy được tin tức của anh, bến xe công cộng, tàu điện ngầm, màn hình ở các tòa nhà lớn, xung quanh trung tâm mua sắm đều có thể thấy áp- phích của anh.

Sau khi công khai yêu đương mới dần dần giảm nhiệt độ, 后来谈恋爱公开了才渐渐降低了热度, mặc dù thụt lùi như vậy nhưng vẫn là một sự tồn tại không thể xem nhẹở vòng giải trí, tạo ra một ngọn gió mới ở giới giải trí có thể nói anh là một huyền thoại

Hiện giờkhông chỉ ngày ngày được gập cái người trong thần thoại này, lại còn là anh của c, còn chuyện gì có thể kinh sợ hơn chuyện này không!

Chẳng trách! Cô cứ cảm thấy anh trai nhỏ nhà mình lại nhìn quen như vậy, hóa ra lại là Tô Lê! Hai đôi mắt đó giống hệt nhau, cô làm fan của anh vậy mà lại không nhận ra.

Tô Đào cúi đầu, đứng hình mất ba giây.

Thật ra..
toàn bộ sự việc cũng không thể trách cô, suy cho cùng toàn mạng xã hội cũng chỉ có một bức ảnh lúc nhỏ của Tô Lê, lại còn bị mờ.

Nhớ năm đó khi cô vẫn còn đang học cao trung, Tô Lê đã debut rồi, anh đến cô nhi viện của bọn cô làm từ thiện, lúc nhìn thấy cô đã nói anh có cảm giác rất thân thiết, còn tặng cô rất nhiều quà nữa.

Tô Đào cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh, sau đó anh liền xếp cho cô một chồng tài liệu học tập cùng với mỗi năm tặng cho cô các loại sách và giấy kiểm tra cô liền cảm nhận được rồi.

Từ trước đến giờ cô chính là fan của anh ấy đấy, đồng thời cũng là thành viên của hội đồng chống untifan, thậm chí không ngày nào đêm nào giúp anh tẩy trắng, mãi cho đến khi làm cảnh sát không có ngày nào là không vì dân phục vụ mới không còn phát cuồng như trước nữa, nhưng chỉ cần có thời gian là cô lại ôm điện thoại lướt weibo của anh thích từng bài viết.

Trời ạ! Đó thế nhưng lại là Tô Lê a! Là Tô Lê có mấy nghìn vạn fan đó!

Không nghĩ tới đời này của cô lại có thểấn tượng như vậy (这么戏剧性), lại trở thành em gái của idol.

Tô gia gia thấy dáng vẻ tiểu tôn nữnhà mình chốc chốc lại nhíu mày nhỏ, một lúc lạikinh ngạc, một lúc lại trầm tư, một hồi lại bất lực, khiến ông dở khóc dở cười vỗ nhẹ vào cái đầu nhỏ của cô.

Tô Đào đột nhiên nghĩ tới cô hình như vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ của bản thân hiên tại, kiếp trước bản thân lớn lên không tồi nha, bên cạnh chưa bao giờ thiếu người theo đuổi, đi dạo bộ còn có thể gặp không ít lần gặp mấy người này đi do thám nha, hi vọng đời này lớn lên cũng không quá khác biệt, nhưng mà Tô Lê lớn lên đẹp trai như vậy, mình chắc cũng không kém đi.

Dù sao cũng là một người nổi tiếng trong giới giải trí đó!
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui