Bởi vì câu lạc bộ hoạt động quá mạnh mẽ nên chẳng bao lâu tên của Tô Đào cũng với danh hiệu Đại ma vương đã lan rộng khắp trường, từ ban giám hiệu đến cháu trai của bác bảo vệ ai ai cũng biết.
Còn có người mà cô không hề quen chặn cô lại để xin chữ ký, ngay cả Tô Kính cũng đùa giỡn nói muốn xin chữ ký của cô, bị cô đánh cho tơi tả.
Lúc thì trên đường đến căngtin
Lúc thì trên đường đến văn phòng
Ngay cả lúc đi vệ sinh cũng..
có thể gặp, giống như bây giờ
"Bạn..
bạn ơi, có thể ký cho mình không", là một tiểu cô nương có chút khẩn trương
Tô Đào nhận lấy bút và vở, trong sự kỳ vọng của cô bé ký tên mình vào đó, hỏi tên cô bé, còn học theo đại minh tinh viết một chữ "to" tặng cho cô.
Cô cảm thấy gần đây mình ký tên càng ngày càng thuận tay hơn rồi.
Giáo viên toán mới hai ngày nay luôn vô cùng thấp thỏm, bởi vì ngay ngày đầu tiên đi làm đã bị ba cách giải toán của Tô Đào "đe dọa", cho nên vào ngày thứ hai lên lớp, cô ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm Tô Đào rồi hoài nghi nhân sinh dẫn đến giảng bài đều sai.
Bạn học Tô Đào nhướng mày, lễ phép giơ cánh tay lên.
Hiện tại việc mà cô sợ nhất chính là Tô Đào giơ tay trả lời câu hỏi nha!
Cái gì mà tôn nghiêm của giáo viên! Uy tín! Mợ nó cái gì cô cũng không cần nữa, bây giờ chỉ mong nhanh nhanh đến nghỉ hè, cô cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học thôi, tại sao mà ngày đầu tiên đi làm đã đụng phải học sinh lợi hại như vậy trời!
Tô Đào không hề biết mình đã để lại bóng ma tâm lý vô cùng lớn cho cô giáo mới, cô hiện tại đang ở nhà ăn hưởng thụ bữa ăn trưa một cách ngon lành.
Một ít thơm thơm cay cay của ớt, lại thêm một ít dấm, đậm đà hương vị, đồ ăn kèm cũng chuẩn bị xong, vừa ăn một miếng thôi là đã cảm thấy thỏa mãn cái dạ dày, hồi đó cũng chính vì bát mỳ này mà cô mới quyết định chuyển tới cao trung Di Hòa.
Trước khi chuyển trường, cô đã điều tra hết một lượt tất cả căng tin của mấy trường đó, cuối cùng chọn ra được đồ ăn ở căng tin của Di Hòa sắc hương đều đủ cả, lại còn có nhiều món, nghe Tô Kính nói ở Di Hòa có một loại mỳ gọi là "ngũ cốc thô" *, mùi vị rất được.
* nguyên văn 粗粮细作 (Cūlíang xìzuò), tra trên Baidu thì hình như mỳ này không được làm từ khoai tây mà được làm bằng một loại ngũ cốc nào đó, giàu dinh dưỡng
Tô Kính cũng là một tín đồ ăn uống đúng chuẩn giống cô, chỉ cần là cậu nói ngon thì chắc chắn ngon.
Tô Đào nhấp một ngụm canh, cảm thấy vô cùng hài lòng với ánh mắt của mình, trình độ ăn uống của Tô Kính thật tốt.
Triệu Lộ ở đối diện nhìn cô thở dài, "Đào Tử, tại sao cậu ăn nhiều hơn cả lợn vậy mà vẫn gầy thế!"
"A~mình cũng không biết tại sao, có thể là do di chuyển đi", Tô Đào vừa nói vừa nhét một miếng chả cá vào miệng
Triệu Lộ tức giận chọc chọc miếng thịt kho cuối cùng trong bát, sau đó không nhịn được mà ăn luôn
Ăn xong, hai người về ký túc nghỉ trưa, Tô Đào không ở nội trú, buổi trưa đều là đến phòng của Triệu Lộ tá túc, nếu không ngủ thì sẽ đọc sách
Ký túc của cao trung Di Hòa có loại phòng 6 giường và loại phòng 4 giường, còn có loại hai giường.
Thông thường, loại hai giường trên danh nghĩa là cho học sinh lưu ban năm tư, mỹ danh là để cho học sinh lưu ban có một hoàn cảnh nghỉ ngơi tốt nhất
Phí của phòng ở hai người này là đắt nhất, gia đình bình thường sẽ không lựa chọn cho con mình ở loại phòng này, học sinh lưu ban cũng có thể chọn phòng 6 người hoặc 4 người.
Nếu còn dư lại phòng hai người thì chỉ cần có tiền thì có thể ở được, không cần biết là năm mấy.
Phòng của Triệu Lộ là loại phòng hai giường.
Vừa mới bước vào phòng, Tô Đào đã bị cảm giác mát lạnh tạt vào mặt, hơi nóng mùa hè trên người cô trong nháy mắt biến mất, không khỏi rung mình một cái, "Lộ Lộ, điều hòa phòng cậu mở nhiệt độ thấp vậy"
Triệu Lộ nhìn điều hòa, hiện thị 27o, nghi hoặc nói: "Không thấp nha!"
Tô Đào cũng nhìn thấy nhiệt độ hiển thị trên điều hòa, trong lòng nghi ngờ, đáng lẽ phải không lạnh mới đúng chứ.
"Đào Tử đến rồi à, vào đây mời cậu ăn dâu nè", bạn cùng phòng của Triệu Lộ là Lưu Thời bê một cái bát đựng dâu tây đã rửa sạch bước vào, nhét một nắm vào tay Tô Đào, lại nhét một nắm khác vào tay của Triệu Lộ.
"Cảm ơn Tiểu Thời"
Ngón tay Tô Đào chạm phải lòng bàn tay của cô ấy, cảm giác lạnh lẽo trên đầu ngón tay khiến cô không thể không nhìn kỹ Lưu Thời một lần nữa
"Lạ thật đấy! Sao tớ cứ thấy lạnh lạnh..", Triệu Lộ lẩm bẩm, cầm lấy điều khiển ở trên bàn chỉnh lại nhiệt độ lên một chút.
Âm dương nhãn của Tô Đào đã bị cô phong ấn lại rồi, phải đợi đến năm 16 tuổi mới có thể mở phong ấn, cho dù là vậy nhưng bản thân cô trời sinh nhạy cảm với mấy thứ âm vật so với người khác.
Triệu Lộ vẫn cảm thấy ký túc quá lạnh nên tắt luôn điều hòa đi.
Tô Đào liếc cô ấy một cái, ngay cả người bình thường như Triệu Lộ còn thấy lạnh thì cô có thể chắc chắn Lưu Thời đã đụng trúng phải thứ gì đó không sạch sẽ rồi.
Dựa vào nhiệt độ trong phòng mà nói, chỉ sợ thứ này đang trốn ở trong phòng.
"Sao mình vẫn cảm thấy có chút lạnh vậy nhỉ, hơn nữa còn lạnh hơn lúc nãy nữa", Triệu Lộ xoa xoa cánh tay, "Không lẽ điều hòa phòng mình hỏng rồi?"
"Đâu có hỏng đâu! Hai ngày nay mình không hề mở điều hòa, nghĩ tới trưa nay hai cậu về phòng nghỉ trưa nên mới bật, nhưng mà đúng là lạnh thật, có lẽ do hôm nay trời nhiều mây, mình vẫn luôn cảm thấy lạnh"
Bầu trời bên ngoài đã u ám suốt mấy ngày nay, mưa rào có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, nhưng cho dù là như vậy thì cũng chỉ cần mặc áo tay lỡ là được, không hề lạnh.
Nhưng Lưu Thời vậy mà lại mặc áo khoác đồng phục mùa đông, đồng phục của Di Hòa chia làm bốn bộ xuân hạ thu đông, kiểu dáng bên ngoài của bốn bộ không có gì khác nhau, chỉ có sờ vào mới biết được độ dày của nó không giống nhau.
Tô Đào ánh mắt sắc bén, lúc nãy khi Lưu Thời đưa dâu tây cho cô phát hiện cổ áo của cô ấy có phủ một lớp lông.
"Đào Tử, cậu giảng cho mình vấn đề này được không", Lưu Thời đưa vở bài tập của cô ấy qua.
"Để mình xem xem", Tô Đào đọc một lượt rồi viết ra cách giải, sau đó giải thích cho Lưu Thời cách làm, nhân cơ hội quan sát mặt của cô ấy.
Vừa nhìn liền ra được vấn đề, nhưng cô vẫn chưa dám khẳng định, Tô Đào giả vờ thản nhiên hỏi, "Tiểu Thời, sinh nhật cậu vào bao giờ vậy".
Lưu Thời trả lời cô trong vô thức, lực chú ý vẫn đặt trên câu hỏi trong tay.
Vầng trán đầy đặn nhưng trên trán có ba đạo đường, Tô Đào để tay ra sau lén lút bấm đốt, quả nhiên đúng như cô suy đoán.
Ba đạo đường trên trán của Lưu Thời, đạo thứ nhất đã bị đứt.
Sư phụ từng nói với cô, đạo thứ nhất đứt, phụ thệ, đạo ở giữa đứt, ly hôn hoặc góa bụa, đạo thứ ba đứt, mẫu thệ.
Nhưng mà Lưu Thời trán rộng, thiên tứ phong doanh, công danh tảo tựu*
* ý chỉ người có phúc, được trời ưu ái, sớm thành danh
Lần trước họp phụ huynh, cô giúp cô chủ nhiệm thẩm tra đối chiếu thông tin phụ huynh, lúc bố của Lưu Thời ký tên xác nhận, Tô Đào thấy ông ấy vầng trán cao vút, đoán rằng địa vị của ông rất cao, lại thấy mắt ông vừa dài vừa đẹp, liền biết đường làm quan rộng mở, quan to lộc hậu, vừa chính trực vừa tốt bụng.
Tô Đào khó mà nhìn thấy tướng mạo như vậy nên nhìn nhiều thêm một cái, cung tử nữ của ông ấy là đặc trưng của mệnh vô tử*, mẹ của Lưu Thời cô cũng đã xem qua, là một người phẩm hạnh đoan chính.
* không có con trai
Lưu Thời nói hai ngày nay cô ấy không hề bật điều hòa, vừa rồi cô bấm đốt tay tính bát tự cho cô ấy thì thấy đời này cũng không có tai nạn gì, vậy tức là thứ này không có ý muốn hại cô ấy.
Kết hợp hai cái, Tô Đào cảm thấy cô có thể đoán được thứ ở trong phòng này là ai rồi.
"Lưu Thời, ngày mai bọn mình được nghỉ hè rồi, cậu cùng a di đi thăm cha cậu đi, nhớ mang theo chút tiền cho ông ấy"
.