Chương 13
Hệ thống vặn lại một câu khiển cho Diệp Vãn Tình cứng họng.
[Nha hoàn? Ngươi có thấy nha hoàn nhà ai mà mặc tơ lụa, đeo vòng vàng trâm bạc, mười ngón tay không dính nước xuân như nàng ta chưa? ]
[ Ngay từ khi Nhược Tuyết xuyên đến đây thì số phận của “nha hoàn Nhược Tuyết” đã hoàn toàn thay đổi.
Từ một nữ nhi nhà nông nghèo túng đến mức bị cha bán cho Diệp phủ làm nha hoàn thô sử, chỉ trong bốn năm, nàng ta đã lên làm nha hoàn nhất đẳng, chiếm được sự yêu thích của ngươi, thậm chí là của phụ mẫu ngươi.
Ăn sung mặc sướng, ngoài cái danh nô tỳ ra thì nàng ta sống như một tiểu thư chân chính.
]
[ Chưa hết, sau này khi ngươi xuất giá, nàng ta còn chiếm được cả tâm của phu quân ngươi, một bước thoát khỏi nô tịch lên làm di nương kia kìa.
Đợi sau khi ngươi chết đi, nàng ta sẽ gặp được vô vàn chuyện tốt khác, đến cuối cùng nàng ta thậm chí còn bước lên hậu vị, trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ này.
Ngươi thấy khí vận như thế đã đủ lớn chưa? ]
Những gì hệ thống nói như một tia sét bổ thẳng xuống đầu Diệp Vãn Tình.
Khiến nàng bân thân hốt hoảng.
Đúng là vì Nhược Tuyết có dung mạo hơi giống muội muội của nàng, chưa kể còn có một vài sở thích thói quen cũng giống muội muội nên nàng và cha nương mới thích Nhược Tuyết như thế…
Coi Nhược Tuyết giống như nửa chủ nhân mà đối đãi cưng chiêu.
Nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ lại thì những điều đó là trùng hợp thật sao? Không, Nhược Tuyết thực chất đã hai mươi sáu tuổi rồi, thế mà nàng ta lại biểu hiện giống hệt một cô bé mười tuổi ngây thơ lương thiện.
Nàng ta vẫn luôn diễn kịch, nàng ta đã lừa được tất cả mọi người! Lúc Nhược Tuyết vào phủ thì muội muội của nàng mới mất được một năm, nỗi đau mất người thân của gia đình nàng vẫn chưa nguôi ngoai, nếu lúc này xuất hiện một cô bé cũng chạc tuổi muội muội, trên người lại có vài điểm tương đồng.
Hiển nhiên là nàng và cha nương sẽ thấy được bóng dáng muội muội trên người nàng ta, rồi không tự giác mà yêu thương chăm sóc nàng ta hơn.
Có thể lúc vào phủ Nhược Tuyết đã khéo léo tìm hiểu được vài thói quen của muội muội rồi bắt chước theo, dù sao lúc ấy bề ngoài của Nhược Tuyết chỉ là một cô bé mười tuổi, ai lại nghi ngờ nàng ta cơ chứ.
Cứ thế Nhược Tuyết từng bước từng bước chiếm được lòng tin của cả nhà nàng, sau khi mẫu thân mất, phụ thân đau ốm liên miên khiến nàng lúc ấy chỉ mới là một cô nương mười bốn tuổi không biết phải làm sao, bất lực cô đơn giữa Diệp phủ lạnh lẽo này.
Lúc ấy Nhược Tuyết luôn bên cạnh an ủi săn sóc nên nàng lại càng dựa dẫm và tin tưởng nàng ta một cách mù quáng.
Nàng không hề đề phòng Nhược Tuyết dù chỉ một chút, đến lúc thân bại danh liệt nhận ra thì đã quá muộn màng.
Hình ảnh kiếp trước Cố Thừa Duệ ân ái mặn nồng với Nhược Tuyết vẫn còn mới mẻ trong ký ức.
Giờ đây Diệp Vãn Tình không còn thấy đau lòng, tâm nàng chỉ còn ngọn lửa thù hận đang thiêu đốt mãnh liệt.
[ Đợi đã…! Lúc nãy ngươi nói sau này Nhược Tuyết sẽ lên làm hoàng hậu? Vậy Cố Thừa Duệ sẽ trở thành hoàng đế ư? ]
[ Nhược Tuyết sẽ làm hoàng hậu, nhưng hoàng đế không phải Cố Thừa Duệ.
]
Diệp Vãn Tình ngây người, bả vai nàng run run rồi bật cười lớn.
Nàng cười đến mức chảy cả nước mắt.
Cố Thừa Duệ ơi là Cố Thừa Duệ, ngươi vụ oan cho ta tội thông dâm, thế mà nữ nhân ngươi hết mực thương yêu che chở cuối cùng lại thành thê tử của người khác.
Đúng là mỉa mai, đúng là nực cười! Đợi Diệp Vãn Tình cười đủ, hệ thống lại nói.
[Nếu ngươi muốn giết được Nhược Tuyết thì chỉ có cách làm suy yếu khí vận của nàng ta.
]
[Làm như thế nào? ]