Chương 164
Bà ta hừ lạnh, căm giương cao nói: “Bùi Tiểu thư ăn nói cho cẩn thận, nam nhân này dám đặt điều bôi nhọ thanh danh của thế tử phi tương lai.
Chỉ mình lý do này thôi cũng đủ để hản chết trăm lần.
Bùi Tiểu thư cứ một mực nói đỡ cho hắn như vậy, e rằng có điều mờ ám.
”
Bùi Viện Viện giận quá hóa cười: “Vị phu nhân này, ta và hắn hoàn toàn không dính dáng gì với nhau cả.
Chỉ là như phu nhân nói đó, Diệp Vãn Tình là thế tử phi tương lai, chuyện này không điều tra rõ ràng thì sẽ tổn hại đến thanh danh của thế tử.
”
Đại phu nhân khinh thường nói: “Điều này không đến phiên một người ngoài như Tiểu thư nhọc lòng, tất nhiên chúng ta sẽ điều tra rõ ràng rồi bẩm báo với thế tử.
Người đâu, lôi hẳn vào trong!”
Bùi Viện Viện sốt ruột siết chặt khăn tay, còn muốn há miệng nói gì đó, chợt có một giọng nói trong trẻo vang lên.
“Không cần, thả hẳn ra đi.
”
Một thiếu nữ mặc bạch y đi tới, trên vạt váy và khăn che mặt đều thêu họa tiết vân mây màu xanh lam nhạt, tóc đen vấn bằng một cây trâm ngọc, khí chất cao quý thanh tao, mắt phượng lộ ra, xinh đẹp sắc sảo mà thấu triệt lạnh nhạt.
Tuy khuôn mặt bị che lại, những dáng người tỉnh tế yểu điệu dưới lớp y phục và một thân khí chất kia lại khiến đám người đều âm thầm cảm thán, nhưng khi nhìn màn che trên mặt nàng, cả đám lại thở dài tiếc hận.
Tuy hai năm không gặp, nhưng Bùi Viện Viện vẫn nhận ra ngay đây là Diệp Vãn Tình.
Nàng ta lập tức giở giọng châm chọc: “Diệp Tiểu thư đang đau lòng cho tình lang sao?”
Diệp Vãn Tình liếc mắt nhìn nàng ta: “Trời hôm nay nắng gắt, Bùi Tiểu thư nên tìm chỗ râm mát mà đứng đi.
Tránh cho say nắng rồi ăn nói lung tung khiến Bùi đại nhân muối mặt.
”
“Ngươi…!”
Bùi Viện Viện nghiến răng ken két, sự việc năm đó nàng ta phải cúi đầu xin lỗi Diệp Vãn Tình vẫn luôn là nỗi nhục nhã lớn trong lòng nàng ta.
Sống lưng của Diệp Vãn Tình thẳng tắp, một thân bạch y, kiêu ngạo cao quý như hạc trắng bay lượn trên trời.
Nàng bình tĩnh nói: “Cây ngay không sợ chết đứng, bá mẫu thả hăn ta ra đi, để ta xem xem hẳn muốn nói cái gì.
Đáy mắt đại phu nhân hơi lóe lên, tươi cười giả tạo: “Cũng phải, là bá mẫu quan tâm quá nên loạn rồi, thả hẳn ra.
”
Diệp Vãn Tình nhìn bà ta, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, chuyện này nếu giải quyết không tốt thì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng.
Nếu như hôm nay nam nhân này bị đại phu nhân bắt vào Diệp phủ, thì dù sau này có thanh minh ra sao cũng sẽ không thể nào rửa sạch hết được nghi ngờ trong lòng mọi người.
Nửa úp nửa mở càng khiến cho người ta tò mò mà đoán già đoán non.
Kể cả nàng vốn không biết hẳn, cũng sẽ bị người ta nghi ngờ rằng nàng và hắn thật sự có liên quan với nhau, Diệp phủ có tật giật mình nên mới bắt hắn lại, muốn âm thầm giải quyết.
Diệp Vãn Tình sâu kín nhìn đại phu nhân mấy giây, rôi mới dời tâm mắt lên người nam nhân tự nhận mình là tình lang của nàng.
Nhìn sắc mặt của hắn, trong lòng Diệp Vãn Tình hừ lạnh, hốc mắt trũng sâu, sưng phù, da xanh, bước chân phù phiếm.