Chương 180
Mai Thúy tiến lên giúp Đào di nương tháo búi tóc…
Ngày mùng ba tháng mười một là ngày sinh của lão phu nhân, trước đây lúc lão hầu gia vẫn còn sống, tuy tình cảm vợ chồng của hai người chẳng mấy mặn nồng nhưng lão hầu gia vẫn tổ chức tiệc mừng đều đặn, thời điểm đó Diệp phủ vẫn còn chưa xuống dốc nên tiệc mừng của lão phu nhân vẫn có nhiều người đến dự.
Sau khi lão hầu gia qua đời, Diệp phủ suy sút đần nên không tổ chức nữa, mà dẫu có làm cũng chẳng mời được ai nên mấy năm qua vào ngày này thì trong Diệp phủ chỉ làm một bữa cơm phong phú, cả nhà tụ họp đông đủ để chúc mừng mà thôi.
Nhưng nay nào còn giống xưa, bây giờ Diệp phủ đã có một tiểu thư sắp gả vào vương phủ làm thể tử phi, nếu không có gì ngoài ý muốn thì có thể sẽ trở thành vương phi trong tương lai! Địa vị Diệp phủ bây giờ đang lên như gió, chắc rằng có rất nhiều người muốn đến đây lôi kéo làm quen.
Lão phụ nhân có thể tưởng tượng ra tiệc mừng thọ lần này của bà ta sẽ náo nhiệt vẻ vang như thế nào! Miễn bàn trong lòng có bao nhiêu phấn khởi vui mừng.
Bữa cơm tối hôm sau bà ta cho người hầu đi gọi tất cả con cháu trong nhà đến viện của bà ta ăn cơm, ngay cả đại phu nhân cũng gọi đến.
Diệp Vấn vẫn chưa về, bên nhị phòng có Diệp Vãn Tình, Diệp Dương và Đào di nương, bên đại phòng thì có hai vợ chồng đại lão gia, Diệp Dương nhìn quanh một vòng không thấy Nhược Tuyết đâu, đang định mở miệng hỏi thì Đào di nương đã lên tiếng trước, đồng thời ở dưới gầm bàn đá vào chân hắn cảnh cáo.
Đào di nương mỉm cười nhìn lão phu nhân hỏi: “Nhìn cô mẫu vui vẻ thế này, chắc là sắp có chuyện tốt gì đó phải không ạ?”
Lão phu nhân gật đầu, ý cười trên mặt lại tươi hơn vài phần.
Bà ta trìu mến nhìn Diệp Vãn Tình rồi nói: “Các ngươi đã biết chuyện Bùi đại nhân dùng năm ngàn lượng chuộc Bùi Viện Viện rồi chứ?”
Đám người gật đầu, bốn ánh mắt không rõ ý vị đồng thời nhìn về phía Diệp Vãn Tình.
Năm ngàn lượng a…
Không chỉ lão phu nhân, trong lòng mấy người bọn họ cũng ngứa như mèo cào, hận không thể khiến cho số tiền đó bay vào túi mình.
Bây giờ lão phu nhân nói thế là có ý gì? Không lẽ…
Bốn người kia âm thầm suy đoán, lão phu nhân cũng không muốn giấu bọn họ nên nói luôn, bà ta cười tủm tỉm: “Tình nhi hiếu thuận, muốn dùng số tiền đó tổ chức tiệc mừng thọ cho ta”
Cái gì?! Cả đám ngạc nhiên nhìn lão phu nhân rồi lại hướng ánh mắt về phía thiếu nữ mang mạn che mặt an tĩnh ngồi đó.
Diệp Vãn Tình ngó lơ cái nhìn của mọi người, cũng mềm giọng nói: “
Người là bà nội của cháu mà, cháu không hiếu thuận với người thì hiếu thuận với ai?”
Lão phu nhân nghe vậy cười to, vô cùng vui vẻ khen ngợi Diệp Vãn Tình rất nhiều, khen khen một hồi, lão phu nhân mới tỏ vẻ cảm khái nói: “Bà nội biết cháu hiểu thuận, nhưng cũng không thể để một mình cháu chịu hết được.
Thể này đi, bà nội góp một ngàn lượng”
Đáy mắt Đào di nương hơi u ám, ngoài mặt lại vội cười hùa theo: “Cô mẫu, con cũng góp bảy trăm lượng, con chỉ có chút tâm ý như vậy thôi.
Cô mẫu đừng chê nhé”
Lão phu nhân vui vẻ nhìn Đào di nương: “Ngọc nhi có lòng.
”
Sắc mặt đại phu nhân đã rất khó coi, tình thế bây giờ bà ta không góp thì cũng không được.