Chương 192
Lục Lan mừng rỡ: “Thật tốt quá, vậy phiền tỷ: Lục Lan đi theo Chi Đào rời khỏi yến tiệc, trên đường đi hai người họ phải đi qua một tiểu viện nhỏ, bức hoành trên tường có đề “Khách viện”, là nơi chuyên dùng để tiếp đãi khách nhân.
Trong viện này có năm phòng trống, hay dùng làm nơi nghỉ ngơi cho các vị khách đường xa đến thăm, lúc có yến tiệc thì nơi này được dùng làm phòng nghỉ tạm cho quan khách.
Lúc hai người đi ngang qua cửa viện thì chợt bắt gặp một bóng lưng nữ tử mặc váy lụa màu cam nhạt, đi bên cạnh là một nam nhân trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú mặc y phục màu trắng ngà.
Xung quanh không có người nào khác, hai người đang nhỏ giọng trò chuyện có vẻ rất thân mật, rồi cùng nhau bước vào một căn phòng.
Lục Lan giật mình, tuy không nhìn thấy mặt nhưng bóng lưng và bộ váy đó…rõ ràng là Diệp đại tiểu thư! Trời ạ, cô nam quả nữ, không có tỷ nữ hâu cạnh, còn cùng nhau vào phòng đóng kín cửa…! Còn chưa để Lục Lan nghĩ sâu thêm, Chi Đào liền bước lên chắn ánh mắt của nàng ta lại: “Cô nương, chúng ta nhanh đi thôi, phu nhân còn đang đợi ta vê phục dịch.
”
Tuy trên môi nở nụ cười nhưng giọng điệu của Chi Đào vô cùng cứng rắn.
Lục Lan đè xuống sự khiếp sợ lẫn tò mò dưới đáy lòng, nói: “Vâng, tỷ nói đúng, chúng ta đi nhanh rồi về”
Sau khi Lục Lan giải quyết xong, cả hai lại cùng nhau trở về, lúc đi ngang qua cửa viện nàng ta còn liếc vào trong, thấy cửa phòng đó đóng chặt, trong phòng tối sâm không ánh sáng.
Lục Lan đảo mắt, cước bộ nhanh hơn mấy phần.
Chi Đào dẫn Lục Lan trở lại bữa tiệc: “Đến rồi, Tần phu nhân ở đẳng kia, ta cũng về chỗ phu nhân nhà ta đây: Nói xong không đợi Lục Lan đáp lại, liền gấp gáp đi về phía đại phu nhân.
Lục Lan thấy thế cũng nhanh chân về chỗ Tần phu nhân.
Lục Mai: “Ngươi về rồi, phụ nhân vừa hỏi ngươi đấy, chúng ta chuẩn bị về thôi”
Lục Lan khoát tay: “Từ từ đã, ta có chuyện muốn báo với phu nhân”
Nói rồi nàng ta đi đến bên cạnh Tần phu nhân, ghé tai bà ta nói ra chuyện mình vừa thấy được.
Tần phu nhân giật mình: “Ngươi nói thật?”
Lục Lan gật đầu: “Chính mắt nô tỳ trông thấy, nha hoàn bên cạnh đại phu nhân cũng thấy: Tần phu nhân ngẩng đầu nhìn về hướng đại phu nhân, quả nhiên thấy Chi Đào đang đứng bên cạnh bà ta, sắc mặt đại phu nhân cũng không mấy tốt đẹp.
Đại phu nhân thấy Chi Đào trở về bên cạnh mình, bà ta nâng tách trà lên nhấp một ngụm, trầm giọng nói: “Ta chỉ kêu ngươi đi lấy ít đồ mà sao đến bây giờ mới về?”
Chi Đào biết đại phụ nhân không vui, nàng ta vội nói: “Lúc nãy nô tỳ gặp được nha hoàn thiếp thân của Tần phu nhân, vì dẫn đường cho nàng ta đến nhà xí nên mới về muộn.
”
Nói xong, Chi Đào liên ghé tai bà ta thì thâm: “Phu nhân, lúc nãy nô tỳ…
Đại phu nhân mở to mắt, nhưng sau đó liền hơi cúi đầu, che đi vẻ thất thố trên mặt mình.
Bà ta hạ giọng: “Ngươi chắc không?”
Giọng Chi Đào chắc nịch: “Chính mắt nô tỳ trông thấy”
Nói xong, nàng ta lại sốt ruột hỏi: “Phu nhân, lúc đó còn có nha hoàn của Tần phu nhân nhìn thấy, chuyện này phải làm sao đây ạ?”
Đại phu nhân nghe thấy sự lo lắng trong giọng nói của Chi Đào, thế mà khóe môi lại chậm rãi cong lên, chỉ một độ cung nhỏ rồi nhanh chóng biến mất như chưa từng xuất hiện.
“Rầm!”
Đại phu nhân đột ngột đập bàn, sắc mặt xen lẫn khiếp sợ và tức giận khiến mấy vị phu nhân ngồi cùng bàn chú ý, thậm chí đến mấy bàn xung quanh cũng quay ra nhìn.