Chương 27
Đến khi Diệp Vãn Tình mở mắt ra, nàng đã đứng ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Nàng kinh ngạc nhìn xung quanh toàn là cây cối: “Ngươi đưa ta đến đâu vậy?”
Tiểu Cửu: “Ngọn núi ở phía Nam ngoài thành, nơi này ít người lui đến, rất thích hợp cho ngươi rèn luyện thân thể.
”
Tiểu Cửu đột nhiên đổi giọng, nó không giải thích gì cả, mà chỉ trịnh trọng hỏi Diệp Vãn Tình một câu: “Diệp Vãn Tình, ngươi có làm được không?”
Diệp Vãn Tình nhắm mắt lại, thở sâu, hình ảnh kiếp trước hiện ra trong đầu nàng.
Một lần nữa mở mắt ra, bên trong đã tràn đầy kiên định.
“Ta làm được, ta phải làm được.
”
Tảng sáng Hải Đường đã thức dậy, trước tiên nàng thay y phục chải tóc gọn gàng rồi đến phòng của Diệp Vãn Tình, muốn xem xem tiểu thư đã tỉnh chưa.
Thấy trong phòng vẫn im ảng, Hải Đường nghĩ Diệp Vãn Tình vẫn còn ngủ, nàng nhẹ chân rời khỏi Hải Đường viện đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Vốn dĩ đây không phải là việc của nàng, nhưng hôm tiểu thư tỉnh lại đã nói, từ nay tiểu thư muốn ba bữa của nàng (DVT) đều do chính tay nàng (HĐ) chuẩn bị.
Đối với Hải Đường mà nói thì đây là một chuyện vui, tuy nàng không biết tại sao đột nhiên tiểu thư lại trọng dụng nàng nhưng có thể giúp ích cho tiểu thư thì nàng cũng vui lắm rồi.
Những người hầu làm trong phòng bếp là những người thức dậy sớm nhất, vì phải chuẩn bị nấu nướng cho kịp giờ chủ tử thức dậy.
Thấy Hải Đường đi vào trong bếp, những nha hoàn gia đinh có phân vị thấp hơn đều gật đầu chào hỏi nàng.
“Nhược Yên tỷ.
”
Tuy Hải Đường không được sủng ái bằng Nhược Tuyết nhưng ở nhị phòng thì quy củ khá là nghiêm khắc, phân vị nha hoàn nhất đẳng của Hải Đường, bọn họ phải tôn trọng.
Một nữ nhân trung niên phúc hậu đang đảo đồ ăn trên bếp nghe vậy thì quay đầu lại, cười nói: “Yên nhi đến đấy à? Con đợi một chút, điểm tâm của tiểu thư sắp xong rồi.
”
Người vừa nói là một đầu bếp trong nhị phòng, gọi là Lục thẩm, là một trong số ít người thân thiết với Hải Đường.
Lục thẩm cũng là người số khổ, gả cho người chồng bạo lực suốt ngày cờ bạc rượu chè còn đánh đập bà ấy, trong một lần chồng Lục thẩm lại quá chén, không những đánh Lục thẩm mà còn đánh cả con gái của hai người, Lục thẩm chỉ bị đánh ngất đi còn con gái của bà lại không may mắn như thế.
Sau này Lục thẩm bỏ trốn, tha phương cầu thực khắp nơi, cũng được nhị phu nhân cứu giúp rồi đến khi nhị phu nhân gả vào Diệp phủ cũng đi theo sang bên này.
Hai người đều được nhị phu nhân giúp đỡ, cùng mất người thân, thế nên Lục thẩm rất yêu thương Hải Đường, còn nhận nàng làm con gái nuôi.
Hải Đường mỉm cười trả lời Lục thẩm: “Vâng, nhưng mà thẩm để cho con một bếp trống đi, tiểu thư nói từ nay muốn con tự tay chuẩn bị ba bữa cho nàng.
”
Lục thẩm ngạc nhiên, ngay lập tức lại có chút lo lắng, sao đột nhiên tiểu thư lại muốn Yên nhi làm như thế? Có phải là Yên nhi đã gây ra lỗi gì nên tiểu thư…
Thấy thần sắc lo lắng trên mặt bà, Hải Đường ấm áp trong lòng, nàng biết bà hiểu lầm rồi.
Thế nên Hải Đường cười nói thêm một câu: “À từ nay thẩm đừng gọi con là Yên nhỉ nữa.
Bởi vì tiểu thư mới đổi tên cho con, từ bây giờ hãy gọi con là Hải Đường.
”
Lời Nhược Yên vừa nói ra đã khiến cả căn bếp im lặng, mọi người kinh ngạc đổ dồn ánh mắt về phía Hải Đường.