Chương 40
Diệp Vấn còn có một đứa con trai tên Diệp Dương, là đứa cháu trai duy nhất trong Diệp phủ, hiện tại đang đi học ở thư viện Sơn Túc.
Những điều Đào di nương nói khiến lão phu nhân tỉnh ra, đúng vậy, Diệp phủ bọn họ còn có Diệp Dương cơ mài! Nếu như Diệp Vãn Tình không thể trở thành phượng hoàng kéo cả Diệp phủ lên cành cao, thì nàng nhất định phải làm đá lót đường cho Diệp Dương! Ý định cho Diệp Vãn Tình làm thiếp vương phủ của lão phu nhân lại bùng lên mãnh liệt, nhưng nghĩ đến thái độ cứng rắn của Diệp Vấn, bà ta nhíu nhíu mày: “Nhưng mà thái độ của Diệp Vấn…”
Đào di nương nắm lấy vai của lão phu nhân, thủ thỉ: ”
Cô mẫu, người lo lắng quá lại đâm ra hồ đồ rồi.
Từ trước đến nay tình cảm của Tình Nhi và thế tử vẫn luôn rất tốt, chắc gì con bé đã không muốn gả cho thế tử? Nếu con bé cố sống cố chết muốn gả, biểu ca thương Tình Nhi như thế, cuối cùng cũng phải đồng ý thôi.
”
Lão phu nhân: “Ý ngươi là…”
Đào di nương gật đầu, lại nói tiếp: “Cô mẫu, việc quan trọng bây giờ không phải là ép biểu ca, mà là thuyết phục Tình Nhi.
Con bé đang độ tuổi xuân, tâm tư thiếu nữ nở rộ, đúng là cái tuổi có thể vì tình yêu mà hy sinh bất cứ thứ gì.
Huống chi bây giờ con bé vừa mất mẹ lại còn bị phá tướng, tâm tư càng thêm tự ti nhạy cảm, chỉ cần cô mẫu mềm giọng tâm sự với nó, chắc chắn con bé sẽ chấp nhận thôi.
”
“Đến lúc đó cô mẫu lại nói chuyện biểu ca muốn hủy hôn ước, giữa thế tử Chiến Bắc Vương phủ và một gã đàn ông không danh không phận ngoài kia, tin tưởng nếu con bé không ngu thì sẽ biết chọn người nào.
”
Đào di nương càng nói, ánh mắt của lão phu nhân lại càng sáng, đung vậy, sao bà ta lại không nghĩ ra cơ chứ! Nếu như Diệp Vãn Tình đòi sống đòi chết gả vào vương phủ thì Diệp Vấn cũng không thể nào ngăn cản được! Hắn yêu thương hai mẹ con Vương Lan bao nhiêu người ngoài đều biết rõ, huống chỉ bà ta là mẹ ruột của hắn.
Lão phu nhân nắm lấy tay Đào di nương, nở nụ cười: “Ngọc nhi, con đúng là thông minh, quả là nữ nhi của Đào gia chúng ta.
”
Đào di nương chỉ cười không đáp.
Đã nói xong mục đích, Đào di nương lại tỏ vẻ vợ hiền dâu thảo: “Lúc nãy hẳn là biểu ca đã khiến cô mẫu không vui, người đi nghỉ đi, để Ngọc nhi đi nấu cho người một bát chè hạt sen mà người thích.
Chuyện của Tình Nhi thì ngày mai nói cũng được, không có gì quan trọng bằng sức khỏe của cô mẫu cả.
”
Lão phu nhân nghe vậy thì càng vừa lòng.
Sau khi nói chuyện với lão phu nhân Diệp Vấn lại đến tìm Diệp Vãn Tình thêm lần nữa.
“Tình Nhi? Mở cửa ra đi, không lẽ Tình Nhi không nhớ cha sao?”
“Tình Nhi ngoan, mở cửa ra rồi cha sẽ dẫn con đi dạo phố, mua cho con bánh hoa mà con thích nhất có được không?”
Diệp Vấn mềm giọng dỗ dành, trong mắt ông Diệp Vãn Tình vẫn còn là một đứa trẻ, bao nhiêu chuyện xấu đột ngột xảy đến như vậy ắt hẳn con bé vô cùng khổ SỞ.
Suốt bao nhiêu năm qua một mình chống chọi với cô đơn buồn tủi, khi lại một lần nữa nghe thấy giọng cha dịu dàng dỗ dành, Diệp Vãn Tình không chịu nổi nữa, nàng mở cửa lao ra ngoài, như một cô bé lao vào lòng cha bật khóc nức nở.
Diệp Vấn cũng khổ sở, sống mũi chua xót, vừa vỗ về Diệp Vãn Tình vừa kìm nén không để nước mắt chảy ra.
Diệp Vấn là đàn ông, có nhiều chuyện không tiện nói ra, hắn chỉ có thể dịu dàng an ủi Diệp Vãn Tình, không nói đến vết thương trên trán nàng, cũng không nói gì đến vụ hôn ước.
Hôm đó Diệp Vấn tâm sự với Diệp Vãn Tình rất lâu, trước khi đi còn khẳng định chắc nịch.
“Tình Nhi, con là con gái của cha, cha sẽ bảo vệ con, cho nên mặc kệ con nghe thấy cái gì cũng đừng lo sợ gì cả, biết không?”