Chương 62
Người phu xe nghe lệnh, lại tiếp tục thúc ngựa chạy đi.
Lúc ba người Diệp Vãn Tình đến, Chiến Bắc Vương phủ đã rất náo nhiệt, người đến toàn là những người có danh tiếng trong kinh thành.
Tất nhiên không phải là do Cố Thừa Duệ có bao nhiêu phân lương mà đa số đều nhìn vào mặt mũi của Chiến Bắc vương mà đến, dù hiện giờ Chiến Bắc vương không ở trong kinh thành.
Nhược Tuyết và Hải Đường xuống xe trước, rồi cẩn thận đỡ Diệp Vãn Tình xuống, nàng vừa bước xuống xe đã nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của mọi người.
Những người ở đây đều có thân phận địa vị cao hơn nàng nên họ chẳng thèm kiêng nể cái gì.
“Nhìn kìa, đó có phải là tiểu thư Diệp gia không?”
“Là nàng ta đó.
”
“Còn mang tấm che mặt, chắc là khuôn mặt của nàng ta bị hủy hoại kinh khủng lắm”
“Ghê thật, nếu là ta thì ta đã không dám ra khỏi cửa rồi…Diệp Vãn Tình không quan tâm đến những lời bàn tán xung quanh mà đi thẳng vào cổng, nhưng có người lại không muốn bỏ qua cho nàng.
“Diệp tiểu thư xin dừng bước”
Người chặn đường Diệp Vãn Tình là một nữ nhân có thân hình hơi đẫy đà, nàng ta mặc một bộ xiêm y màu vàng nhạt thêu hoa, trên đầu cắm đầy trang sức chói lóa.
Dung mạo cũng khá thanh tú, nổi bật nhất là đôi mắt hơi xếch giống như hồ ly, kiếp trước Diệp Vãn Tình từng chạm mặt nàng ta rồi.
Nàng ta tên là Bùi Viện Viện, là con gái của một quan viên không lớn không nhỏ.
Cái khiến Diệp Vãn Tình ấn tượng sâu đậm với nàng ta là vì Bùi Viện Viện si mê Cố Thừa Duệ vô cùng.
Thậm chí có chút điên cuồng, kiếp trước Bùi Viện Viện còn từng làm đủ trò mất mặt để thu hút sự chú ý của Cố Thừa Duệ nữa cơ.
Thậm chí sau khi Diệp Vãn Tình gả vào Chiến Bắc vương phủ, nàng ta còn không biết liêm sỉ kêu cha nàng đến nói với Cố Thừa Duệ là nàng ta nguyện ý làm trắc phí, không thì làm thiếp cũng được.
Nhưng Cổ Thừa Duệ đâu có ngu, rước Bùi Viện Viện về chẳng giúp ích gì được cho hắn, có khi còn làm hỏng hình tượng chính nhân quân tử mà hắn xây dựng bấy lâu nên tất nhiên là hắn không đồng ý.
Bùi Viện Viện nháo loạn một hồi, cuối cùng chính cha mẹ của nàng ta cũng không chịu nổi nữa nên tìm người gả nàng ta đi thật xa.
Diệp Vãn Tình biết Bùi Viện Viện chẳng ưa gì nàng, nói đúng hơn là căm ghét, có khi còn hận nàng vì đã chiếm đoạt người tình trong mộng của ả ta.
Nên lúc này Bùi Viện Viện ngăn nàng lại chắc là muốn gây sự với nàng đây.
Quả nhiên, Bùi Viện Viện đánh giá Diệp Vãn Tình từ trên xuống dưới rôi chép miệng cất giọng chanh chua.
“Sao Diệp tiểu thư lại ăn mặc rách nát thế này? Diệp phủ đã suy bại đến mức đó rồi hay sao?”
Diệp Vãn Tình ăn mặc đơn giản, vào miệng của Bùi Viện Viện thì lại thành rách nát, nàng chỉ lạnh nhạt đáp lại: “Ta vẫn còn đang trong tang kỳ, ăn mặc thế này có gì không đúng?”
Bùi Viện Viện lại mỉa mai: “Biết bản thân vẫn đang chịu tang mà lại đến dự sinh thần của người khác, không biết làm như thế sẽ đem lại vận rủi hay sao?”
Diệp Vãn Tình: “Ta cũng biết thế, nhưng thế tử đã đích thân gửi thiệp mời, ta đương nhiên không thể không đến rồi.
Ta nghĩ là thế tử cũng sẽ không trách tội ta đâu”
Bùi Viện Viện nghe nàng nói thế thì tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đương nhiên nàng ta không có thiếp mời, phải năn nỉ gãy lưỡi cha nàng ta mới chịu đưa nàng ta theo.
Thế mà Diệp Vãn Tình lại được đích thân Cổ Thừa Duệ mời đến.
Bùi Viện Viện hừ lạnh: “Đừng tưởng thế tử mời ngươi thì ngươi có thể vênh váo, còn không nhìn lại bản thân ngươi xem có xứng với thế tử hay không! Một nữ nhân dung mạo không toàn vẹn mà còn mộng tưởng trở thành thế tử phí? Thật không biết xấu hổ”